Anh không nói gì, chỉ đứng tại chỗ, đầu khẽ nâng. Bốn phía quá mờ, Thẩm Kiều không thấy rõ mặt anh, chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái.
Hình dáng đại khái cũng rất đẹp.
Đây hình như là từng ấy năm tới nay, người duy nhất cô gặp được có thể cạnh tranh cao thấp với ba cô về mĩ mạo.
Đương nhiên, trong lòng cô, ba ba vĩnh viễn là người đẹp nhất trên thế gian.
Mẹ cô số hai.
Trước mắt để người này số ba đi.
Anh hẳn chính là Thẩm Vọng, chú nhỏ mà cô không có quan hệ huyết thống.
Cảnh tượng như vậy, có chút giống như đã từng quen biết.
Cô giáo nói đây là giác quan thứ sáu.
Nhưng Thẩm Kiều cảm thấy, có lẽ do ký ức mơ hồ thời thơ ấu cuồn cuộn dâng lên.
Không phải thím Vương nói hồi nhỏ cô thích trèo cây sao, lúc ấy có phải Thẩm Vọng cũng giống như thế này, đứng chờ mãi dưới gốc cây không?
Thấy anh không để ý tới mình, Thẩm Kiều không quan tâm, thân mình cúi về phía trước: “Chú là chú nhỏ phải không, không phải thím Vương nói mấy ngày nữa chú mới về sao, chú về sớm à?”
Bầu không khí gia đình cô rất tốt, từ nhỏ được chiều cho nên cũng dưỡng thành tính tự quen thuộc.
Đối với ai cũng không có cảm giác đúng mực gì.
Người đàn ông nhíu mày, trầm mặc lâu như vậy, đến khi nhìn thấy hành động này của cô, thấp giọng mở miệng: “Cẩn thận một chút, coi chừng ngã.”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp, Thẩm Kiều lập tức nghĩ tới nam idol mà dạo này Tiểu Viện đang điên cuồng mê luyến.
Cô ấy nói vì giọng nói cô ấy mới mê luyến anh ta.
“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy giọng nói của anh ấy rất gợi cảm à?” lúc ấy cô ấy nói như vậy với Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều cảm thấy nếu đưa Tiểu Viện tới nghe giọng nói của chú nhỏ, nam idol kia hoàn toàn kém xa.
Cô cười lui hai bước về phía sau, đôi mắt vẫn nhìn anh: “Như vậy được chưa?”
Anh không nói lời nào, thu hồi tầm mắt về phòng.
Tài xế xách theo hành lý phía sau.
Đèn phòng khách sáng lên, sau đó là giọng nói mang theo sự vui vẻ của thím Vương: “Không phải nói ngày kia mới về à, sao hôm nay đã trở lại. Hành lý mấy ngày trước gửi vận chuyển thím đã sắp xếp xong rồi, phòng cũng quét tước mỗi ngày. Đúng rồi, Thẩm Kiều nha đầu kia cũng tới, đang ở lầu hai, thím sợ ban đêm nó làm ầm ĩ nên sắp xếp cho nó ở mặt đông, cách xa phòng cậu.”
Nghe lời nói có thể thấy thím Vương thật sự vui vẻ.
Lúc Thẩm Kiều tới cũng không thấy bà ấy nói nhiều như vậy.
Thẩm Kiều hơi ghen tị, cô mở cửa phòng đi ra ngoài, chân không đi dép.
Váy ngủ trắng, làn váy khá dài, cách mắt cá chân của cô chỉ khoảng một ngón tay.
Trong phòng khách, người đàn ông ngồi trên sô pha, chiếc áo khoác dạ đã bị thím Vương cầm đi treo lên mắc.
Lúc này trên người anh là bộ vest cao cấp được cắt may vừa người, màu xám với sọc nút hai bên ngực.
Từ góc độ này của Thẩm Kiều chỉ có thể thấy bóng dáng anh, vai thẳng tắp, cổ áo sơ mi không che khuất được hết cổ, bị ánh đèn trong phòng khách chiếu rọi.
Làn da trắng đến gần như trong suốt.
Cho dù không nói một lời, cho dù không thấy chính mặt, cũng có thể cảm nhận được thanh quý.
Điểm này rất giống với ba cô.
Đối với Thẩm Kiều xem ra, đàn ông trên thế giới này chỉ chia làm hai loại.
Một loại là ba cô, loại khác, là những người đàn ông còn lại.
Cô đi qua, ngồi xuống sô pha đối diện anh.
Lúc này hoàn toàn thấy rõ, cặp mắt đào hoa thon dài mang theo ánh sáng tươi mát nhàn nhạt, trong đó đại bộ phận hẳn là đến từ đèn trên đỉnh đầu.
Mũi thẳng tắp, môi mỏng hơi nhạt.
Đột nhiên Thẩm Kiều cảm thấy, hóa ra đàn ông trên thế giới này có thể chia làm ba loại.
Cô gọi anh: “Chú nhỏ?”
Người đàn ông không nói, mắt hơi rũ, nhìn bàn chân trần của cô.
Sau một lúc lâu, anh mới hỏi: “Tại sao không đi dép?”
Ngữ khí không nặng, thậm chí căn bản không có cảm xúc gì.
Thẩm Kiều cho rằng anh ngại mình dơ, cố ý nâng chân lên cho anh xem: “Không dơ.”
Thẩm Vọng dời tầm mắt, liếc mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
Người sau lập tức hiểu ý, cúi người từ tủ giày lấy ra một đôi dép lê, cung kính đặt lên thảm dưới chân Thẩm Kiều.
Cô méo miệng, cảm thấy chú nhỏ này quản cũng thật rộng.
Còn tưởng rằng khó khăn lắm mới ra khỏi nhà thì không ai quản.
Cô không tình nguyện xỏ vào.
Thím Vương pha trà mang ra, thấy Thẩm Kiều cũng ngồi ở kia, cười hỏi: “Biết chú về nên xuống dưới nghênh đón à?”
Thẩm Kiều quay mặt đi, ra vẻ ghen tỵ: “Thím còn nói nữa, chú ấy về thím vui thế này, lúc cháu đến cũng không thấy thím vui vẻ như vậy.”
Thím Vương cười đi đến nhéo lỗ tai cô: “Tiểu yêu tinh này, không sớm đi ngủ còn chạy tới tranh sủng, ngày mai không phải còn đi học à?”
Thẩm Kiều uống sạch ly trà: “Tiết tự học sáng mai là giờ ngữ văn, quản không nghiêm, có thể không đi ạ.”
Thím Vương nhíu mày, buông khay, ấm trà và chén trà cùng bị đặt mạnh lên bàn, chỉ trích cô: “Vậy sao được, thím nghe bà ngoại cháu nói, cháu học lệch nghiêm trọng, ngữ văn mỗi lần đều không quá điểm. Lúc trước không phải còn bị mời phụ huynh sao, cũng may là ba cháu đi, nếu để mẹ cháu biết, mông này kiểu gì cũng phải bị đánh cho nở hoa.”
Nói rồi, bà còn làm động tác muốn đánh mông cô.
Thẩm Kiều cười trốn sang một bên: “Mẹ cháu còn lâu mới đánh cháu, mẹ mắng cháu xong lại dỗ cháu.”
“Ai bảo cháu là tổ tông chứ.” Thím Vương lắc đầu thở dài, ngữ khí bất đắc dĩ, nhưng lại sủng nịch: “Tiểu tổ tông của mọi người.”
Thím Vương lại vào phòng bếp, Thẩm Kiều ngồi không ra ngồi, xếp bằng trên sô pha.
Thẩm Vọng ngước mắt nhìn cô một cái, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng Thẩm Kiều cứ cảm thấy mình từ trong ánh mắt anh đọc ra một câu —— “Buông chân đi.”
Cho nên mặc dù anh chẳng ư hử gì, cô vẫn nghe lời buông chân xuống.
“Chú nhỏ, cháu nghe thím Vương nói, lần này chú về không đi nữa, thật không ạ?”
Anh buông chén trà, nhàn nhạt gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Kiều cảm thấy rất hứng thú với chú nhỏ chưa gặp qua vài lần nhưng năm nào cũng nhận được quà anh gửi tặng.
Những người máy nhỏ đó quả thực quá ngầu.
Cô tùy tay túm cái gối ôm vào trong ngực, thân mình dựa về phía trước.
“Những người máy đó đều là chú làm ạ?”
Anh lắc đầu: “Công ty nghiên cứu phát minh ra vài món đồ chơi.”
Vài món đồ chơi đã ngầu như vậy, vậy những cái khác chẳng phải là càng đỉnh hơn?
Cô hứng thú: “Công ty chú làm về cái gì vậy ạ?”
Thím Vương cầm chút quả khô điểm tâm ra, bảo Thẩm Vọng lót bụng trước, trong nồi đang hầm canh.
Nghe được Thẩm Kiều hỏi không dứt, lo lắng Thẩm Vọng bị hỏi phiền, bà thúc giục Thẩm Kiều nhanh đi ngủ.
Thẩm Kiều không đi, dẩu miệng ủy khuất.
Thẩm Vọng nói: “Trí tuệ nhân tạo.”
“Oa.” Cô mở to hai mắt: “Đỉnh quá.”
Thím Vương chê cười cô: “Nếu cháu chăm chỉ học tập, sau này lên đại học, nói không chừng còn có thể đến công ty chú cháu thực tập.”
Vốn là câu vui đùa, Thẩm Kiều lại thật sự nghe lọt, cô nhìn Thẩm Vọng: “Chú nhỏ, có được không ạ?”
Cô được bảo vệ quá tốt, hơi thở trên người rất sạch sẽ.
Hỉ nộ ái ố cũng toàn bộ đặt trên mặt, không có nửa điểm che giấu.
Thẩm Vọng lại rót cho mình một ly trà, chuyến bay đường dài, hơn nữa trên đường tàu xe mệt nhọc, anh sớm đã có một chút mệt mỏi.
Nhưng cũng biết lệch múi giờ sẽ khiến anh không ngủ được, cho nên chỉ có thể uống trà đuổi cơn buồn ngủ.
Anh nhẹ nhàng chuyển động chén trà trong tay, tầm mắt dừng trên mặt Thẩm Kiều.
Dường như không có gì thay đổi, vẫn giống như trước kia.
Sau một lúc lâu, anh mới nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể.”
Trước tiên giải quyết được “Vấn đề vào nghề”, Thẩm Kiều hận không thể lập tức chiêu cáo thiên hạ.
Cô sung sướng cảm ơn Thẩm Vọng, sau đó một đường chạy như điên trở lại phòng.
Thím Vương nghe tiếng vang rung trời vội vàng từ phòng bếp ra, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của cô.
Vui vẻ đến mức nhảy tưng tửng như con khỉ về phòng.
Thím Vương cười vài phần bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này được chiều quen rồi, nhưng cậu yên tâm, nó biết đúng mực, lần sau thím nói với nó, bảo nó động tác nhẹ nhàng thôi, đừng ồn đến cậu làm việc.”
Thẩm Vọng lắc đầu: “Không cần.”
Thím Vương do dự: “Nhưng nha đầu này……”
Anh nhẹ giọng: “Tùy cô ấy đi.”
Nghe Thẩm Vọng nói như vậy, thím Vương cũng coi như tạm thời nhẹ nhàng thở ra.
Ban đầu bà còn lo lắng Thẩm Vọng chịu không nổi tính tình ầm ĩ của Thẩm Kiều, sẽ đuổi nó đi.
Trước mắt xem như bình an vượt qua.
—-
Sau khi Thẩm Kiều trở lại phòng, chuyện đầu tiên là chia sẻ tin tức này vào trong nhóm các chị em tốt.
Thẩm Kiều: 【 Mọi người trong nhà, vấn đề vào nghề của tớ hôm nay giải quyết thành công rồi! 】
Triệu Loan Loan: 【???? 】
Giang Tôn: 【???? 】
Lâm Nhất Trà: 【???? 】
Triệu Loan Loan: 【 Cuối cùng cũng tìm được gánh hát nhảy quảng trường nguyện ý nhận cậu rồi à? 】
Thẩm Kiều: 【 Chú nhỏ của tớ, đồng ý sau khi tớ tốt nghiệp đến công ty chú làm! 】
Thẩm Kiều: 【 Ít nhiều cũng coi như một đường lui. 】
Giang Tôn: 【 Đm, cậu vậy mà lại có một chú nhỏ mở công ty!! 】
Lâm Nhất Trà: 【 Đừng vội , hỏi rõ ràng là công ty gì đã, lỡ đâu là làm tiêu thụ thì sao? 】
Thẩm Kiều: 【 Cụ thể tớ cũng không rõ ràng lắm, nhưng chú tớ nói là là trí tuệ nhân tạo. 】
Lâm Nhất Trà: 【 Rất trâu bò đấy, vậy chú nhỏ đó có tiền không? 】
Thẩm Kiều: 【 Hỏi vô nghĩa. 】
Triệu Loan Loan: 【 ( Phát ra âm thanh động vật theo đuổi phối ngẫu) 】
Triệu Loan Loan: 【 Chú cậu bao nhiêu tuổi rồi, có thiếu bạn gái không? 】
Lâm Nhất Trà: 【 Triệu Loan Loan, cậu thật đúng là ăn tạp, chú nhỏ của Thẩm Kiều ít thì cũng phải sắp , thế này mà cậu cũng không buông tha. 】
Triệu Loan Loan: 【 Vậy thì sao, gương mặt của ba ba Thẩm Kiều chẳng lẽ cậu không động tâm? Nếu là chú nhỏ, vậy nhất định giống ba Thẩm Kiều. 】
Lâm Nhất Trà: 【 Tớ!! Tớ!! Cho dù ba Thẩm tuổi tớ cũng yêu!! 】
Thẩm Kiều cực kỳ tiếc nuối nói với các cô: 【 Chú nhỏ không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì với ba tới. 】
Lâm Nhất Trà: 【 Hả?? 】
Triệu Loan Loan: 【 Hả?? 】
Giang Tôn: 【 Hả?? 】
Thẩm Kiều: 【 Chú ấy cũng không phải sắp , lớn hơn tớ tuổi thôi. 】
Lâm Nhất Trà: 【……】
Triệu Loan Loan: 【……】
Giang Tôn: 【……】
Lâm Nhất Trà: 【 Sao tự nhiên não tớ bổ ra ‘tình chú cháu’. 】
Triệu Loan Loan: 【 Cộng một. 】
Giang Tôn: 【…… Yếu ớt cộng một 】
Thẩm Kiều cảm thấy tư tưởng của các cô ấy quả thực có vấn đề, cô thoát giao diện, lại lướt Weibo.
Bất tri bất giác đã rất muộn, cô nhìn giờ trên di động, xoay người xuống xỏ dép.
Chuẩn bị đi WC rồi đi ngủ.
Trong phòng khách đã sớm an tĩnh lại, chỉ có đèn trần ở hàng lang được bật lên.
Cũng không sáng lắm.
Đèn này cảm ứng âm thanh, thím Vương cố ý lắp để tiện cho Thẩm Kiều đi vệ sinh đêm.
Toilet ở một đầu hành lang, cô đi về phía trước, sợ ồn đến người khác cho nên cố ý phóng nhẹ bước chân.
Đèn cảm ứng đã tắt.
Hành lang đen nhánh một mảnh, chỉ có thể thấy một chút ánh sáng lộ ra ở khe cửa thư phòng.
Cô giơ tay gõ gõ.
Bên trong truyền ra tiếng nói trầm thấp: “Thím ngủ đi, không cần bận tâm đến cháu.”
Biết anh hiểu nhầm mình thành thím Vương, Thẩm Kiều cũng không giải thích: “Cháu đi WC rồi đi ngủ.”
Cô mở cửa ra, cười ngọt ngào tiến vào, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chú nhỏ.”