<code> Khi Mộc Hạ hát hết cả bài, tiếp lại lời lần hai thì lúc này cả lớp đều hoà ca mà hát cùng nhau. Trên nét mặt của mọi người vẫn luôn ở nụ cười. Ánh đèn nhanh chóng di chuyển xuống dưới sân khấu, lúc này người cha đáng kính của bọn họ tiếp lời. </code>…🎵:" Và mai sau, khi các con lớn khôn rồi,…
^^^Ai cũng có những chặng đường phải đi qua.^^^
…Và ta cũng dần già đi,…
…Nhưng trong ký ức ngày hôm nay…
…Cuộc đời ta sẽ mãi không quên,…
…Đã có những đứa con tuyệt vời nhất trên đời…
…Và khi, ta có theo chân, những đứa con mới của mình,…
…Thì ta sẽ luôn yêu thương chúng…
…Như cách ta vẫn luôn yêu các con,…. 𝑇rải nghiệm đọc 𝘁ruyện số 1 𝘁ại ⩵ 𝑇 r ù m 𝑇 r u y ệ n.Vn ⩵
…Và cảm ơn các con, đã đến bên đời ta…
…Ta rất hạnh phúc và tự hào về các con,…
…Dù mai sau các con có là ai…
…Chỉ cần mãi luôn là các con thôi,…
…Thì dù cho có khó khăn ra sao, ta tin rằng:…
…Các con sẽ luôn vượt qua…
…Và ta ở nơi đây, luôn chúc cho các con mãi an nhiên,…
…Ta yêu các con, những đứa trẻ 12F của ta."…<code> Màn trình diễn của cả lớp F đã kết thúc, tiếng nhạc vẫn còn văn vẳn đâu đó ở xung quanh. Thầy Trương không kìm được nước mắt mà khoé mắt đã cay xè. Ở những lời hát cuối thầy đã lặng lẽ rơi những giọt nước mắt chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến dành cho các đứa con của mình. </code>“Khăn đây ạ”-Danh Quỳnh mỉm cười đưa khăn cho thầy Trương, cả đám cũng buông dụng cụ của mình xuống đi đến bên cạnh người cha của mình. Hàn Phong đứng dậy khẽ nắm lấy tay Mộc Hạ tiến lên phía trước. Cả lớp và thầy Trương cúi đầu cảm ơn những thầy cô và học Sinh cuối khoá đã lắng nghe ca khúc của lớp.<code> Tiếng pháo tay vang lên như sấm, ngẫm lại đã có nhiều người đã khóc rất to. Dù có lớn như thế nào thì trong mắt thầy cô bây giờ đám nhỏ của mình cũng chỉ như mới bước chập chững từng bước như ngày đầu vào trường mà thôi. Vì để kỷ niệm khoảnh khắc đáng quý này mà Bối Nguyệt đã chi tiền ra mua hẳn một may bay không người lái quay lại toàn bộ phần trình diễn của cả lớp. Và sau khi kết thúc ca khúc và cúi chào như dự liệu thì cả lớp đã đứng nán lại chụp với thầy Trương một bức ảnh. Nhìn bức ảnh bây giờ thật đẹp, nó đẹp như cái cách mà hôm nay mọi người đã toả sáng vậy. Kết thúc chương trình văn nghệ cũng là thời gian để học sinh checking lại những ngày cuối cùng ở trong khuôn viên trường. Cả đám nhanh chóng lôi nhau ra sân chụp ảnh, bất kể chỗ nào bọn họ cũng không bỏ sót. Thầy Trương tranh thủ chụp với cả lớp chục bức thì cũng không nán lại được lâu nữa, vì thầy còn phải phụ giúp các thầy cô chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay. Dù khá tiếc nuổi nhưng vì để các em có một buổi tiệc trọn vẹn và đầy ý nghĩa nhất nên thầy đành phải đi, cả lớp tuy có chán nản một chút nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Chụp được một lúc thì cả đám đứng chụp theo Concept Couple đồ đó, những chiếc nhan sắc này thật khiến người khác ghen tỵ chết mất. Dù cho đã thu thập đã đống ảnh đẹp lung linh cùng với nhau thì cả đám vẫn chưa dừng lại, máu nghệ thuật của Bối Nguyệt vẫn còn rất sục sôi. Cô có rất nhiều ý tưởng nên Bối Nguyệt muốn mọi người sẽ nghe theo sự chỉ đạo của mình để có những bức ảnh hoành tráng nhất để đăng lên mạng xã hội và lưu giữ làm kỷ yếu tốt nghiệp. Thấy mọi người đang chụp ảnh hăng say, Mộc Hạ bèn nói nhỏ với Hàn Phong:" Tôi đi vệ sinh chút, tý tôi sẽ quay lại. Nếu mọi người có hỏi thì cứ nói như vậy nha." Hàn Phong ân cần nhìn Mộc Hạ, sau đó hắn vẫn như cũ cúi đầu nói nhỏ vào tai cậu:" Em đi cẩn thận" Mộc Hạ không nói gì liền xoay đi, nhưng hai chiếc tai nhỏ trắng nõn của cậu đã đỏ lên từ bao giờ.</code>