Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã nói như vậy, có thể là thật sự không có, Alice Kathy đối diện nhìn nhau, đều bất đắc dĩ nhún vai, lúc này vừa vặn là thời điểm nghỉ ngơi, mọi người sẽ đợi sau khi nóng bức tăng vọt giữa trưa qua đi rồi gấp rút lên đường, thừa thời cơ này nghỉ ngơi, ăn uống một chút, đều là hy vọng tích góp thêm từng tí thể lực để trở về sớm chút.
"Đúng rồi, Tiểu Bạch và Allen đâu?" Lâu vậy rồi, thế nhưng không nhìn thấy hai bọn họ, Liễu Thư liền hỏi.
"Tiểu Bạch bị Allen mang đi rồi." Chỉ chỉ một phương hướng, Kathy lại nói: "Đại khái đi bên kia đi, tớ còn hỏi tới, nhưng mà Allen chỉ để tới ở bên cạnh cậu, cái gì cũng không nói, có lẽ là muốn tìm chút gì cho cậu ăn."
Liễu Thư thực đau lòng, cô ăn không vô gầy nhanh là vì nôn nghén nôn oẹ, nhưng mà Allen đau lòng cô, cô ăn không vô, cũng giống như trừng phạt làm cho hắn cũng không có khẩu vị, theo sát cô không biết tiều tụy bao nhiêu, hóa thành thú hình ngay cả kim lông hổ màu đỏ đều ảm đạm rồi.
Liễu Thư cố ép buộc mình ăn chút gì, ít nhất có một nửa nguyên nhân là hy vọng hắn có thể ăn nhiều chút.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, thế này mới nói Allen, một bóng trắng hiện lên, Tiểu Bạch lông xù đáng yêu không thôi lẻn đến trước mặt Liễu Thư, ở trên đùi cô cọ hai cái, theo ống quần lăn lông lốc liền trèo đến làm tổ ở trong lòng cô.
Kỳ thực, ngày cực nóng như vậy một tiểu tử có thể so với lông nhung sáp tới, thật tình chịu không nổi.
Không đợi Liễu Thư ghét bỏ, Allen liền làm ra động tác, bàn tay to nắm Tiểu Bạch lên, nhìn cũng chưa liếc mắt nhìn nó một cái, ném liền sau đầu, cũng không quản vật nhỏ có thể bị hắn ném như vậy có bị ngã hỏng rồi hay không.
Trước vài lần nhìn còn lo lắng không thôi, hiện tại mọi người đã thực bình tĩnh, thánh thú không phải nói chơi, trải qua bị đánh chịu ngã là rất tất yếu.
"Không được luôn đối với Tiểu Bạch như vậy." Nghĩ đến mình rõ ràng là chủ nhân Tiểu Bạch, người giám hộ, Liễu Thư thấy mình hẳn là phải tẫn nghiệp vụ một chút, còn nghiêm túc mà giàu kiên nhẫn khuyên giải: "Ít nhất lần sau động tác phải nhẹ chút, dù sao nó còn nhỏ."
Nghe xong nửa câu đầu, Tiểu Bạch lòng tràn đầy cảm động kích động, móng vuốt vui vẻ muốn cất bước cứng rắn dừng lại: "..." Chủ ngân, đáng tin một chút được không?
"Vật nhỏ phải trải qua bị đánh chịu ngã, đừng lo lắng nó." Đối với Tiểu Bạch thường xuyên làm nũng bán manh với Liễu Thư, Allen tuy rằng không đến mức ghen tị, nhưng mà không hế muốn gặp nó.
Đương nhiên trong đó cũng có, con này có huyết mạch thánh thú, đặc biệt nhìn đĩa đồ ăn, đối với hắn cùng Liễu Thư quả thực hai thái độ, người trước là các loại nhuyễn kiều manh, người sau chính là tạc mao cào móng vuốt.
Allen hiện thân, loại thời khắc này Alice Kathy đều thức thời yên lặng rút đi, chuẩn bị tìm địa phương tầm mắt tốt, có thể một bên nghỉ ngơi, một bên vây xem, thật là thuận lợi đôi đường.
"Em xem anh tìm cái gì ăn ngon cho em." Đặt mông ngồi xuống, Allen có chút khẩn cấp từ trong lòng lấy ra một cuộn gì đó được lá cây bao bọc, bao kín như vậy cô thật sự không thấy được là cái gì, nhưng mà, nhìn hắn cả đầu mồ hôi chạy về hẳn là sẽ không làm cho cô thất vọng.
"Là cái gì vậy?" Nháy mắt mấy cái, lẳng lặng chờ đợi thú nhân chơi trò chơi Muốn biết, ngươi tới đoán với cô.
Nhưng mà cái này hiển nhiên là cô phải thất vọng, Allen mới không có nhàm chán như vậy, có lẽ người ta ở phương diện nào đó là vô cùng thuần thực, hỏi gì đáp đó, Liễu Thư vừa hỏi hắn ngay lập tức mở ra một gói xanh mượt, vui rạo rực giới thiệu.
"Hai ngày nay em đều ăn không vô, anh lo lắng thân thể của em có thể chịu được hay không, liền muốn tìm chút thức ăn cho em." Allen tự nói, chỉ là lời này Liễu Thư nghe mà trong lòng ê ẩm.
Cô đây là thuần túy do đứa bé trong bụng đang tác quái, nhưng nhìn hắn một người thú nhân tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, lại hoàn toàn sợ hãi, đơn giản vì cô mà biến thành tiều tụy không chịu nổi.
Liễu Thư đau lòng nhịn không được liền vuốt ve trên mặt hắn, miệng cũng yếu ớt: "Em còn tốt, anh phải chăm sóc cho mình, còn có một nửa đường phải chạy đi, rm cũng không muốn đang bay giữa không trung, anh lại vô lực quăng em ngã đi xuống." Rõ ràng là lời nói an ủi, vì sao càng nghe càng kì lạ đây.
"..." Thú nhân bị sờ soạng mặt còn chưa kịp cảm động.
"Em, em suy nghĩ nhiều." Gian nan muốn tìm câu từ: "Em phải có tin tưởng đối với lực lượng thú nhân, cho dù anh thật sự đói bụng vài ngày, vác em cũng tuyệt đối sẽ không ngã." Không thể nghĩ tốt một chút sao, thú nhân thực bất đắc dĩ.
"Cho dù có tin tưởng lại thế nào đi nữa, cho anh thời gian hai ngày, dưỡng thịt bị mất của mình trở về." Quên đi, nói chuyện cùng con hàng này là không được, cứ phải hạ ngoan chiêu cho hắn, kỳ thực thật sự muốn hỏi, lời của anh nói xác định là lời hữu ích 囧!
"Hai, hai ngày?" Allen bị nói chuyện nguy hiểm đến nói lắp bắp, bất đắc dĩ vẻ mặt đau khổ: "Làm sao có thể dưỡng trở về." Không nói trong lòng hắn quan tâm, cho dù là thật sự mở bụng ăn, hai ngày cũng không thể nuôi thịt trở về hết, nếu là thật, hắn đều thành cái gì đây chứ.
"Được rồi, lùi một bước." Cũng hiểu được mình hơi chút lướt gió tung mây, Liễu Thư thay đổi phương thức: "Vậy dưỡng da lông sáng bóng trở về hoàn toàn đi." Cái này không khó.
"Được." Buồn cười lại cảm động thêm lòng ấm gật đầu đáp lại, Allen ngón tay gia tốc mở đồ trong bao lá cây ra, sau đó một trận gió phất qua, hương vị tung bay trong chóp mũi.
"Thơm, thơm quá à, đây là cái gì?" Ngửi thấy hương vị, Liễu Thư căn bản chưa có ăn no nháy mắt liền cảm thấy đói bụng kêu thầm thì, toàn thân đều đang kêu gào thật đói, cũng
.