Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã sớm cùng một chỗ, hơn nữa liền đứa nhỏ cũng có, bây giờ hậu tri hậu giác còn đến cái thông báo, Liễu Thư cảm giác thật 囧, nhưng mà sau đó chính là các loại khó chịu, bị Allen ôm ngang đi về nhà.
Lần này lại không đi đường lớn, hắn cần phải đi đường nhỏ, bởi vì biết Liễu Thư da mặt mỏng, nếu thật sự ở trên đường lớn đi, khẳng định sẽ bị toàn bộ người bộ lạc trông thấy, như vậy liền có náo nhiệt xem rồi, mọi người tuy rằng là chê cười thiện ý, nhưng không tránh được khiến người ngượng ngùng.
Vùi ở trong lòng rộng lớn của Allen, bởi vì muốn trừng phạt nghiêm, hắn đều thả lỏng thân mình cường tráng kiên cường, để thuận tiện cho Liễu Thư động thủ, thoải mái, hai tay nắm cả cổ của hắn đầu hợp tiến lên, sau đó há mồm một ngụm hung hăng cắn ở trên lỗ tai của hắn, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: "Không được nói lời nói mới rồi nữa." Không thích cái gì, không bao giờ muốn nghe nữa.
Allen chột dạ vừa mắc cỡ day dứt, sau đó vì biểu đạt cảm tình của mình, đầu liền không ngừng cọ mặt Liễu Thư, yếu ớt nói: "Anh sai lầm rồi, không bao giờ nữa nói, mặc kệ thích hay là yêu, anh đều phải giao cho ngươi, chính là em." Nói rất chân thành, thời điểm mình nghe được ba chữ đó, trong lòng rất khổ sở, hắn cũng không muốn Liễu Thư có một chút khổ sở nào, vừa rồi thật sự là rất lanh mồm lanh miệng, hiện tại rất ảo não, chỉ hy vọng cô không cần để ý.
"Biết là tốt rồi." Liễu Thư cũng là miệng nói một chút, vừa rồi tuy rằng cô tức giận, nhưng là chính mình gây sự trước, rốt cuộc vẫn tha thứ hắn vừa rồi vô tâm, trong tay cũng ôm càng chặt, miệng la hét: "Không có lần sau, lần này thì tha thứ cho anh."
"Ừ ừ." Allen còn kém không gật đầu như giã tỏi, thấy nguy cơ giải trừ vui sướng hài lòng gật đầu, mắt thấy sắp đến nhà, tươi cười trên mặt liền càng sáng lạn, nhưng lại lộ ra cái biểu tình lấy lòng vô cùng không hợp với hình tượng nói: "Đêm nay anh làm ăn ngon cho em, ăn nhiều một chút, vừa rồi tức giận."
"Ừ." Hết sức nữ vương rầm rì một tiếng, Liễu Thư vẫy vẫy tay có chút khí thế: "Xác thực, vừa rồi ép buộc một phen em đều đói bụng, đói em không sao hai hài tử thì sẽ khổ sở."
"Vậy thì không có việc gì, bọn em đều là quan trọng nhất của anh, một ai cũng không thể có việc." Ôm người ba hai bước lớn cất bước về phòng, thật cẩn thận đặt Liễu Thư ở trên ghế trước bàn mới nói: "Như thế nào? Có khỏe không?" Vươn tay sờ lên giáp bụng kẹp giữa hai người.
"Tốt lắm, thật sự không giận anh." Xem thú nhân tựa như một đại cẩu trung thành, trong lòng lại không có tức giận gì, nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu lông xù của hắn, cười thúc giục: "Em thật sự đói bụng, anh xác định còn lề mề ở đây?"
Một câu, Allen lập tức đứng lên, lưu lại một câu em chờ, anh đi nấu cơm. liền vội vã bận rộn đi phòng bếp nấu cơm, vì không cho vị khói dầu phòng bếp hun đến trong nhà chính, phòng bếp làm cái cửa gỗ, còn treo một tầng mành da thú, Liễu Thư ngồi bên gian ngoài, chỉ có thể từ trong khe hở mành nhìn đến bóng dáng Allen cao lớn, khác lại không thể nhận ra, nhưng mà bên tai vẫn nghe được các loại âm thanh công cụ giao hưởng bên trong phòng bếp, đột nhiên cảm thấy thực thỏa mãn.
Trải qua chuyện thổ lộ, Liễu Thư phát hiện cảm tình giữa mình và Allen đã thật sự thân mật khăng khít, có lẽ một đoạn này là một loại quá độ, có đôi khi cũng không khiếm khuyết, nhưng cứ thấy thiếu cái gì đó, đợi lúc sau mới thấy rằng viên mãn, thỏa mãn, mặc kệ như thế nào, trong lòng cô chính là nghĩ như vậy.
Tiểu thú trong hậu viện trong nhà trải qua một lần ướp chế thì ít đi một nửa, chăm sóc càng thêm thoải mái, huống chi bởi vì Liễu Thư lớn bụng, việc này bình thường đều là Allen toàn bộ làm tốt trước tiên, mà việc trong ruộng đất thì càng không tới phiên cô, khoai lang đậu tương mọc cũng khả quan.
Dù sao cô vô ưu vô lự, không cần quản gì, cho dù là có, cô cũng chính là nhìn, căn bản không cần cô động thủ, chân chính là một người rảnh rỗi, tục ngữ nói đúng, người không thể nhàn, vừa nhàn liền...! liền mập lên.
Nơi này cũng không có dụng cụ cân nặng, nhưng mà Liễu Thư ở khi rửa mặt nhìn đến ảnh ngược trong nước thấy mặt mình không chỉ tròn một vòng, thật là buồn rầu rối, sau đó liền phát hiện nhân sinh của mình chính là bị làm heo mà nuôi, thật là chịu đủ, làm heo nuôi thì cũng thôi, mấu chốt là cô thật đúng là dưỡng thành một con heo ^( ̄(oo) ̄)^.
Nhìn một cái, bụng tròn vo nhìn không tới thắt lưng, tứ chi phù thũng, mặt tròn tròn trắng trắng non non, kết hợp cùng một chỗ, trừ bỏ không phải con heo, toàn bộ một cái hình heo, quả thực không cần rất hủy hình tượng.
Liễu Thư cũng bội phục Allen cả ngày ôm cô vào trong ngực, nhưng lại có thể ôm đi được, hơn nữa còn mặt không đổi sắc mà hôn xuống gương mặt của cô, đừng nói ngày nào đó làm lăn lộn, một ngụm cắn đi lên mới là.
"Cậu muốn giảm béo?" Ở trong mắt Alice, Liễu Thư không phải muốn giảm béo, mà là muốn tìm chết, người mang thai còn giảm béo, mập đâu chứ, nói ra cô còn rất hâm mộ, một thân thịt thịt, nghe nói như vậy thú nhân ôm mới thoải mái, hơn nữa không cộm tay, cô còn muốn làm sao ăn nhiều một chút để thêm chút thịt thịt đây.
"Ha ha, cậu rốt cục nghĩ tới." Kathy cũng mặc kệ Liễu Thư giảm hay không giảm béo, ban đầu cô còn không để ý, hiện tại Liễu Thư vừa nói như vậy, nhất thời liền cười văng lên, chỉ vào cô không ngừng cười: "Cậu tuyệt đối không chỉ mọc ra một vòng thịt, thật là rất dễ nuôi, nếu tiểu thú nhà ta cũng giống cậu như vậy thì tốt rồi."
Kathy không biết nuôi dưỡng tiểu thú, chủ yếu là không quá nhớ phải cho chúng nó ăn, thuộc cái loại một lần đút cho rất nhiều, quên một cái liền quên chừng vài bữa, loại một bữa đói một bữa no, thú nào chịu được chứ, cũng mệt đến nhóm tiểu thú nhà cô ấy có Abby thỉnh thoảng chăm sóc mới không có trực tiếp treo luôn.
Cho dù như thế, tiểu thú này
.