mấy Cha con vui vẻ đánh xe lừa tiến vào trong thôn.cuộc sống chính là thế đấy, luôn vào lúc người ta vui vẻ mà giáng sét đánh, đánh thức người ra bừng tỉnh từ trong vui sướng, dùng thiên tai nhân họa hoặc đủ chuyện không như ý làm cho người ta đau khổ ưu sầu, khiến cho niềm vui ngắn ngủi mọi người có được như bị ông trời cố ý trộm lấy.
Vừa mới vào thôn, cửa sân trong nhà đã mở sẵn, Tây Viễn xuống xe, hai đứa Vệ Thành và Tây Vi đã sớm linh hoạt như khỉ giẫm lề phải xe nhảy xuống, một đường hô ông nội bà nội, mẹ mà vào phòng.
Trong phòng chỉ có một mình bà nội, trong nhà cảm giác so với hàng ngày im ắng hơn.
“Bà ơi, ông và mẹ cháu đi đâu rồi?” con người chính là vậy, mỗi ngày lúc ở nhà mọi người có bận đến đâu cũng không chú ý, đến khi rời nhà trong chốc lát rồi trở về liền thấy ai cũng hỏi, bằng không cảm thấy trong lòng không nỡ, có khi không cần đoán cũng có thể biết bọn họ đang làm gì.
“Bà ơi, bà sao thế, sao bà lại khóc thế này?” Tây Viễn thấy bà nội lấy tay áo lau khóe mắt, trong lòng lập tức liền hoảng hốt, có phải ban ngày không ở đây trong nhà xảy ra chuyện gì hay không? Hay là chú út lại chạy trong nhà đến làm ầm ĩ?
Lúc này, Tây Văn Minh đã cất xe xong, buộc lừa vào rồi đi vào phòng. Thấy bà cụ như vậy thì cũng sốt ruột hỏi han ra làm sao. Bên cạnh Tây Vi và Vệ Thành cũng biết là có chuyện, đứng ở mép kháng nghiêm chỉnh không dám ra ngoài. trẻ con nhà nghèo trời sinh đều có một loại cảm giác nguy cơ, như thể tùy thời đều chuẩn bị nghênh đón tai nạn.
“Không sao, không phải chuyện nhà ta, cháu xem bà làm hai bé con bị hù sợ rồi.” Bà nội vội vàng dùng vạt áo lau mắt, nhếch nhếch miệng.
“à, vậy là tốt rồi.” Tây Viễn thở phào nhẹ nhõm, “Bà ơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Hắn không chết tâm lại truy hỏi một câu, chuyện này nếu không rõ ràng hắn thấy khuya hôm nay sẽ ngủ không ngon.
“Ôi!” Bà nội thở dài một hơi, ” đứa bé Trước kia thường cùng cháu chơi, Nhà Trương lão lục đầu đông gọi Tiểu Thụ…” Bà nội dừng lại một chút.
“A, nó sao ạ?” Tây Viễn hơi sốt ruột, Tây Văn Minh cùng Tây Vi Vệ Thành bên cạnh cũng thế.
“Đứa bé kia sáng nay chết đuối ở rãnh lớn.” Bà nội lúc này dùng một câu đơn nói ra sự tình.
“A? Sao có thể?” Tây Viễn giật mình hỏi.
Rãnh lớn trong miệng bà nội là ở phía đông thôn, là ranh giới của thôn này với thôn lục lý. nơi đó bởi vì địa thế tương đối thấp, Mùa hè đổ mưa to nước trong ruộng không có chỗ lưu đều tụ lại nơi này, dần dần được nước mưa bào mòn hình thành một cái rãnh sâu ước chừng nửa cái nhà, rãnh này rất dài, nghe nói dọc theo rãnh có thể đi đến vài chục dặm ngoài sông tân lan.
Kỳ thật cái rãnh này là một con sông khô, lúc không có mưa căn bản sẽ không có nước, khi mưa nhỏ thì có nước những không nhiều, chỉ khi đỗ mưa to thì thế nước mới lập tức tăng vọt, lúc này đi qua nơi này là rất nguy hiểm. Bình thường bởi vì không có nước, cho nên mọi người muốn qua thì cứ leo xuống rãnh rồi leo lên là qua. kỳ thật với uy mô của con sông khô này hẳn nên xây một cái cầu ở bên, có điều xây cầu cần có tiền, quan phủ mặc kệ, người dân lại không có tiền, cho nên năm này qua năm khác mặc kệ cái rãnh ở nơi này, mọi người cũng năm này qua năm khác bò lên bò xuống.
Cả mặt rãnh rộng vài chục thước, bởi vì rãnh rất sâu cho nên người lanh tay lẹ chân có thể qua, xe lại không được, bởi vậy xe cộ sẽ không đi qua chỗ ấy, cũng ảnh hưởng tới người hai thôn lui tới.
“Đúng thế, rãnh lớn không phải là không có nước sao?” Tây Văn Minh cũng sốt ruột hỏi.
“Thì đúng, đều nói là không thể có nước, nhưng không phải hôm trước mới đổ một trận mưa sao, chỗ sâu trong rãnh con chưa khô hết.” Bà nội tiếp tục kể cho mấy người chuyện xảy ra sáng sớm hôm nay.
Bởi vì năm trước nhà Tây Viễn nuôi vịt ngỗng bán ra tiền, người trong thôn đều thấy được cho nên năm nay trong thôn người ta nuôi nhiều hơn. Ngoài mấy nhà lý chính chủ trì chọn ra, các nhà khác cũng nuôi khá nhiều. Bọn họ vì không có kinh nghiệm nên không dám nuôi nhiều qua, ít thì nuôi hơn mười con, nhiều thì nuôi ba bốn mươi con. đó là gia cầm người ta lén nuôi, ai cũng không có quyền nói không cho nuôi, cho nên Lý chính cũng không lên tiếng.
Vì vậy hè năm nay trẻ con trong thôn liền đều có việc để làm, người lớn nhà nào cũng bận bịu việc đồng áng, chuyện thả ngỗng phóng vịt liền giao cho đám con nít. Cũng may vịt ngỗng tương đối dễ chăn, chỉ cần tìm một chỗ có cỏ có nước cho chúng nó, chúng nó có thể tự ăn cỏ, ăn hết cỏ có thể trực tiếp vào trong nước bơi, bọn nhỏ chỉ cần ở bên cạnh nhìn là được. con nít ấy mà, đều thích náo nhiệt, ngại một người không nhiệt tình, cho nên thường xuyên là mấy đứa bé than với nhau cùng đi chăn.
nhà Tiểu Thụ năm nay cũng nuôi hơn hai mươi con, bình thường đều là Tiểu Thụ dẫn em trai cùng đi thả, em trai còn nhỏ chưa biết chuyện, kỳ thật tương đương Tiểu Thụ là vừa chăn ngỗng vừa trông em.
Sáng sớm hôm nay Tiểu Thụ cùng mấy đứa bạn thân chăn ngỗng đến cái rãnh lớn đó, chờ ngỗng và vịt đi ăn cỏ, mấy đứa trẻ con liền cùng nhau đùa giỡn.
Mùa hè trong ruộng lúa sẽ có một loại hoa dại nhỏ hồng nhạt, sau khi nở ra giống bụng ngón tay, bởi vì màu sắc diễm lệ, lại nở từng lùm từng lùm nên nhìn qua rất được. Vừa hay gần rãnh lớn còn có một mảnh ruộng lúa, mấy đứa trẻ con chạy đến ruộng lúa hái loại hoa dại này, chúng nó vừa cầm chơi vừa chí chóe, trong lúc chí chóe có một bó hoa rơi vào trong khe nước.
Tuy rãnh lớn không thường có nước, nhưng chỗ sâu dưới rãnh hình thành hố nước, trong mấy ngày qua đổ mưa to nên bên trong có nước.
Tiểu Thụ thấy thế liền ngồi xổm bên cạnh hố đưa tay vớt lấy, có thể là nghiêng lên thân mình không đứng vững hoặc là bên hố có nước nên trơn, Tiểu Thụ liền rơi vào trong khe nước, trong khe nước cũng không phải sâu, Tiểu Thụ đấu tranh đi lên trên, nhưng đáy rãnh đều là nước bùn, nó càng giãy dụa càng tụt vào giữa rãnh, nơi đó tuy không sâu lắm nhưng cũng đủ bao phủ một đứa bé tuổi mụ chỉ có mười tuổi, bộ dạng lại không cao.
trẻ con trên Rãnh ban đầu đều bị sợ choáng váng, chờ khi kịp phản ứng vội vàng kêu người, có điều việc ngày hè đều đã sớm làm xong, bên cạnh lại là ruộng lúa, chỉ cần chờ đến lúc thu gặt là được, cho nên sáng sớm căn bản không có người trong thôn đi vào trong đó.
Mấy đứa trẻ con hoang mang rối loạn chạy bốn phía đi tìm người, em trai Tiểu Thụ đưa tay nước vào muốn đi cứu anh trai, bị một đứa bé lớn hơn ôm lấy. Những đứa bé khác đi tìm cây gỗ xem có thể túm Tiểu Thụ đi lên hay không. Có điều chờ bọn nó tìm được, chờ gọi người lớn tới, đã không còn kịp cứu Tiểu Thụ.
“Vậy sao không đem nước trong bụng nó đẩy ra, cố mà cứu chớ?” Tây Viễn vội vàng hỏi.
“sao lại không làm, Lý chính còn dắt bò nhà mình tới, cho Tiểu Thụ ưỡn bụng trên nó ở rừng phía đông cũng không cứu được.” ánh mắt Bà nội nhìn ngoài cửa sổ. Dẫu không phải là trẻ con nhà mình xảy ra sự cố, có điều mọi người trong thôn đều chịu khổ sở theo. dù sao đều là người làm cha mẹ, có thể cảm nhận được khổ tâm của cha mẹ ruột. Huống chi đứa bé Tiểu Thụ kia rất hiểu chuyện, bọn họ đều cảm thấy đứa bé này tốt lắm.
“ngửa bụng trên lưng trâu để thoát nước?” Tây Viễn lại hỏi, hắn không biết loại phương pháp này có công hiệu không, chẳng qua ở những người ở đây phổ biến dựa theo phương thức này tới cứu, đương nhiên xác suất cứu sống cũng rất thấp. Tây Viễn nhớ lại cách cứu người đuối nước ở hiện đại, hô hấp nhân tạo, ấn bụng thoát nước, có điều mọi người ở đây đều không biết, chỉ có mình mình biết hôm nay lại đi vắng, đến giờ đã qua bốn năm canh giờ, căn bản vô dụng.
Đứa bé khờ khờ tết âm lịch còn cười ha ha hô Tiểu Viễn ca cứ như vậy không còn nữa! Bởi vì một bó hoa dại không biết tên vứt bỏ tánh mạng! Chết đuối trong một vũng nước chỉ có hơn một thước!
Tây Viễn có một khắc ngu ngơ, hắn cảm thấy đây không phải là thật, người sống một lần như vậy không dễ dàng, sao có thể nói không còn là không còn chứ? Hơn nữa, một đứa trẻ mười tuổi, nhân sinh giờ mới bắt đầu, thời điểm tốt nhất còn chưa qua nữa mà!
Trong nháy mắt này Tây Viễn có chút chán nản, nếu như không phải mình cảm thầy một người linh hồn trưởng thành chơi cùng tiểu thí hài rất không thể tưởng tượng, nếu khi Tiểu Thụ tìm đến hắn chơi mình không một lần lại một lần từ chối khéo, có lẽ vận mệnh đứa bé này cũng không là như thế này. Tây Viễn lần đầu tiên vì mình lạnh lùng mà tự trách!
Dù xuyên qua đây gần hai năm, cùng người trong nhà cũng dần dần tạo nên cảm tình, Tây Viễn cảm thấy mình đã muốn dung nhập cs nhà họ Tây, có điều đối mặt thế giới bên ngoài, đối mặt người những người khác trong thôn, hắn hơn nữa là đứng ở góc độ quần chúng, cảm thấy hết thảy đều không quan hệ với mình, hắn một người hiện đại dù cố gắng thế nào cũng vô pháp cùng cổ nhân có chung tư tưởng, không thể giống bọn họ áp dụng thái độ giống nhau đối đãi người khác.
Mặc dù là nhà họ Tây, nếu như không có Tây Vi và Vệ Thành, hai đứa con nít cnf chưa được tính là một người, nếu không phải hai đứa nhóc khiến cho Tây Viễn ở sâu trong nội tâm đối với sinh mệnh nhỏ yếu đồng tình thương xót, nếu không phải hai đứa nhóc cùng anh trai thân cận, nếu không phải hai đứa nhóc xúc động ở sâu trong nội tâm hắn ôn nhu một góc…
Còn có ông nội bà nội, nếu không có bọn họ từ ái khiến Tây Viễn cảm nhận được thân tình ấm áp; còn có cha mẹ, nếu không phải lời nói bọn hắn âm thầm đối với hắn quan ái, nếu thay đổi một nhà, thay đổi một gia đình đối nhân xử thế không giống, Tây Viễn nghĩ, hắn có thể vẫn sẽ đang lấy thân phận quần chúng đối đãi người trong nhà.
chuyện Tiểu Thụ đối với Tây Viễn tạo thành chấn động ngay cả chính hắn cũng bất ngờ, hắn cho là hắn có thể ở cả đời bình tĩnh nhìn lòng người dễ thay đổi, bình tĩnh nhận được mất trong cs, có điều hiện giờ hắn mới phát hiện, hắn không làm được.
Tây Viễn bắt đầu nghĩ lại bản thân hiện giờ nên lấy thái độ như thế nào đối mặt thế giới này, cuộc sống bây giờ, cùng với người và việc.
Tây Vi và Vệ Thành hai đứa nhóc cũng nghe được sự tình từ đầu đến cuối, bọn hắn cũng rất khó chịu, nội tâm con nít là tinh khiết nhất. Tiểu Thụ còn cùng bọn họ chơi đùa, dù so với chúng nó lớn hơn nhưng Tiểu Thụ là một đứa trẻ biết lui nhường, nó ở nhà là lão Đại, em trai em gái trong nhà đều là nó dỗ, cho nên đi khi theo đám nhóc chơi sẽ giống như anh trai cả.
Ôi! mẹ Tiểu Thụ khóc đến phải cõng về.” Hoàng hôn, mẹ Tây Viễn đã trở lại, trong thôn xảy ra chuyện như vậy, ai cũng đi xem, mẹ Tây Viễn không cho bà cụ đi, sợ bà cụ lớn tuổi chịu không được chuyện thương tâm. hai vợ chồng Trương lão lục cũng đều là người thành thật, bình thường ở trong thôn không nói một lời.
“Việc này ấy à, ai khuyên cũng không được.” Bà nội nói.
“Nếu là đứa bé không hiểu chuyện có lẽ có thể tốt hơn chút, Tiểu Thụ đứa bé kia, sáng sớm trước lúc đi còn giúp mẹ nó dọn bàn, chà bát, làm việc nhà tươm tất rồi mới ra ngoài thả ngỗng. Nói mẹ nó thể cốt không tốt, nó muốn làm giúp nhiều hơn!” mẹ Tây Viễn nhắc tới cũng lau nước mắt.
“Đừng nói chuyện này nưa, chết rồi có nghĩ cũng vô dụng, vẫn nên chăm lo cho người sống đi.” Ông nội vừa gõ điếu thuốc vừa nói, ông không muốn để người trong nhà thương tâm. gđ bần cùng khốn khổ chính là như vậy, ông trời cho gì thì chỉ biết nhận lấy. ông hôm nay cũng cùng các nam nhân trong thôn vào rừng cứu đứa bé Tiểu Thụ kia, có điều … chịu thôi. đây có thể chính là mạng đứa bé chỉ đến thế, ông trời cảm thấy thích nó bắt nó thu trở về. Lão nhân cả đời từng trải nhiều, nhìn qua là ý nghĩ buông xuôi, kỳ thật là một loại Tín ngưỡng thỏa hiệp. con người tranh với trời, có thể tranh được hay sao!
Vào lúc ban đêm không khí trong nhà có chút nặng nề, người một nhà trầm mặc ăn cơm, sau đó lại trầm mặc làm việc, ngay cả Tây Vi và Vệ Thành đều không chạy ra ngoài chơi, trong nhà lại thêm vào lượng bạc cũng ko làm cho người ta cao hứng trở lại.