Tây Minh Toàn không thể không qua, đành phải đi dọn gạch, vốn tính toán đợi Tây Minh Võ vừa đi hắn tiếp tục chuồn mất, nhưng mà Tây Minh Võ cũng tà môn, thế nào cũng không đi, ngay ở phía sau mông hắn, đi theo hắn cùng nhau dọn gạch. Kết quả dọn gạch ba ngày, Tây Minh Toàn mệt đến dậy không nổi kháng. hắn sao lại phải chịu tội như vậy chứ, sợ tới mức không dámđến công trường chỉ huy nữa. đám thợ thủ công còn có người trong thôn nhìn ra chút manh mối đều trộm vui.
Tây Minh Toàn không đến công trường can thiệp, có điều hai vợ chồng người ta cũng là dạng tuyệt thế, có thể không sợ mất mặt, mỗi ngày ba bữa cơm, cứ giờ cơm là dẫn trẻ con đến nhà anh cả ăn.
Thím ba thấy mình hiện giờ mang thai, lấy lý do không làm được việc nặng, lại càng ăn được thanh thản, ăn hết chẹp miệng một cái, nâng mông bước đi.
“Ôi, sao lại như vậy, ta nhìn cũng thấy giận.” vợ Vương Tam Vương đại nương nói thầm v mẹ Tây Viễn.
nam nhân trong thôn đều đến làm giúp, nữ nhân quan hệ tốt cũng sẽ bớt thì giờ lại đây giúp đỡ làm nấu cơm, giống Vương đại nương, vợ Trình Nghĩa, vợ Giải Minh Lý, vợ Triệu lão bát quan hệ tốt với nhà họ Tây, đều thường xuyên tới, còn thường xuyên mang tới một rổ rau hái trong vườn nhà mình. nhà họ Tây có nhiều rau đi nữa, cũng gánh không được nhiều mồm ăn như vậy.
“thì như vậy, cứ như ăn của cừu nhân.” mẹ Tây Viễn cũng không phải không tức giận.
“Ngươi nói xem, người khác thì làm không dứt, ngồi kia giúp bà cụ hái đậu giác cũng không thể làm chắc?” thím Trình cũng nhìn không được.
” mặt mũi Người ta cũng thật là lớn, nhiều người nhìn như vậy cũng không biết xấu hổ.” vợ Giải Minh Lý cũng chen miệng nói.
” Lão Thái nhà Ngươi nhìn nàng như vậy cũng không vừa mắt, tây thím là người sĩ diện người, bọn hắn cứ như vậy làm cho lão nhân mất mặt.” Vương đại nương cảm khái thở dài một hơi. Vương Thuận Nhà bà cũng là lão Đại trong nhà, còn có hai anh em trai và em gái, làm trưởng tẩu, nàng thực có thể hiểu được vợ chồng Tây Văn Minh khó xử.
mẹ Tây Viễn nghe bọn hắn nghị luận, dù trong lòng tức giận cũng không thể nói lời khó nghe, dù sao phải nhìn mặt mũi bà cụ. Ông cụ bà cụ giữ nhà, thấy mình lớn tuổi không thể ra sức như người trẻ tuổi, việc trong khả năng cho phép đều cướp làm. mỗi ngày đều bề bộn đến chân không chạm đất, làm hại thằng Viễn dặn đi dặn lại ông bà kiềm chế chút, đừng để nhà chưa xây xong, bọn họ đã mệt muốn chết.
“nói vậy thôi, lão nhân nhà ngươi cũng chẳng có cách nào.” vợ Trình Nghĩa cũng tiếp lời Vương đại nương trấn an mẹ Tây Viễn.
“Đúng đấy, nhà ai mà chẳng có việc này việc kia, tự mình làm tốt là được.” vợ Giải Minh Lý cũng cảm thán. Giải Minh Lý ở nhà tuy không phải lão Đại, có điều chuyện này trong nhà cũng không thiếu, nhà mình sao lại không có một đôi ca tẩu như nhà cả nhà họ Tây nhỉ!
Mấy phụ nhân vừa bận việc trong tay, vừa nói một ít chuyện nhà, bọn họ đều là người làm lụng tay chân, làm việc rất nhanh nhẹn.
Trong gian giữa bà cụ nhặt rau chân vịt buổi tối muốn dùng làm canh, nhớ tới đức hạnh hai vợ chồng lão tam nhịn không được thở dài.
trong quá trình xây nhà, Tây Viễn còn gặp một người quen, chính là năm trước khi cùng cha mua xe lừa, thanh niên sinh bệnh nhà bán xe đó, Lý Đắc Mạch.
khi Mới vừa thấy Lý Đắc Mạch, Tây Viễn không nhận ra, nhưng Lý Đắc Mạch lại nhận thức Tây Viễn, hắn rất cảm kích tiểu thầy thuốc trị bệnh cho mình này, vội vàng nghiêm túc cảm ơn Tây Viễn.
Tây Viễn sau khi hắn nói rõ ra mới nhận ra là hắn, thật sự là Lý Đắc Mạch trước sau chênh lệch quá lớn, tuy hiện giờ vẫn đang gầy, nhưng không phải là bộ dạng bệnh tật năm trước.
“Mẹ ta theo phương thuốc của cậu cho ta dùng nửa năm thì tốt lên, vốn không dùng được nửa năm, có điều mẹ ta nói uống nhiều một ít cho khỏe hẳn.” Lý Đắc Mạch cười nói.
“Ừ, tốt lên là tốt rồi, sau này không có chuyện gì thì ăn nhiều cơm một chút, đừng kén ăn, thường xuyên đun ít canh xương mà uống, chỉ có lợi không có hại.” Tây Viễn dặn dò. Lý Đắc Mạch liên tục gật đầu, hắn bây giờ đối với Tây Viễn thập phần tin phục.
” ngươi đi làm nhân công xây nhà cho người ta sao?” Bên cạnh Tây Văn Minh cũng truy vấn, nhà Lý Đắc Mạch gia là ở Thành Ngạn Tuy, bọn họ là tìm thợ thủ công từ trấn Vạn Đức.
“Năm trước sinh bệnh không phải đã bán cả xe lẫn lừa sao, vẫn còn thiếu nợ nên giờ hết bệnh rồi phải nghĩ cách làm việc nuôi sống hai mẹ con, cũng để trả nốt tiến còn thiếu.” Lý Đắc Mạch đáp, tuy còn cười nhưng trên mặt hiện lên một tia đau buồn âm thầm. Người chỉ sợ sinh bệnh, vừa nhuốm bệnh mời thầy thuốc, tiền mua thuốc có thể gây sức ép đến táng gia bại sản, nhà hắn năm trước chính là vậy, trong nhà buộc phải bán đồ, còn phải mượn tiền người quen.
“Vậy sao lại ở trấn Vạn Đức?” Tây Viễn hỏi.
“Chính là lão Triệu dẫn hai người các ngươi đến nhà ta mua xe, thấy ta hết bệnh rồi không có sinh kế, hắn có một người bà con xa đúng lúc là thợ ngoã, đặc biệt xây nhà cho người ta. dạ, chính là người ở trên tường phía nam kia cái, lão Triệu hỏi cho ta, ta bèn đi theo đến đây ra sức kiếm tiền.” Lý Đắc Mạch giải thích.
” việc Này bây giờ còn có thể làm, qua vài ngày trời lạnh thì giữ không được nữa.” Tây Văn Minh dùng là câu khẳng định. mùa đông bên ngoài đều kết băng, đất đông cứng gần hai thước, vừa đào trên mặt đất chỉ có thể bào một hố nhỏ, nhà ai cũng sẽ không xây nhà vào mùa đông, cũng căn bản là không xây nổi.
“Đến lúc đó rồi nói.” Lý Đắc Mạch nghĩ đến mấy ngày nữa không việc cũng rất sầu muộn. từ khi hắn bắt đầu làm việc được, những người thiếu tiền luôn theo dõi nhà hắn, chỉ cần hắn quay về đưa tiền, lập tức có người đến nhà hỏi, hắn và mẹ chỉ có thể nén giận. đầu năm nay ai cũng không dễ dàng, người ta cho hắn mượn tiền là tốt rồi, có mấy nhà thân thích thấy hắn bị bệnh, không chịu giúp một tay, sợ hắn sợ hắn vạn nhất không còn, mẹ của hắn căn bản không sống được bao lâu nữa, coi như mất tiền.
tán gẫu Cùng Lý Đắc Mạch trong chốc lát, Lý Đắc Mạch cứ mở miệng là một tiếng tiểu thầy thuốc kêu Tây Viễn, làm Tây Viễn thực ngượng ngùng, hắn là mượn ánh sáng xuyên qua, mèo mù vớ được cá rán đoán trúng, cũng không dám để người ta gọi thầy thuốc, hắn cùng thầy thuốc Lý học cũng là câu được câu chăng, Tây Viễn cảm thấy mình cách hai chữ thầy thuốc này còn rất xa.
Cho nên Tây Viễn lần nữa dặn dò Lý Đắc Mạch đừng tiếp tục gọi hắn tiểu thầy thuốc, hơn nữa chuyện này cũng đừng nói với người khác.
“Ta biết rồi, tiểu thầy thuốc.” Lý Đắc Mạch vội vàng đáp ứng, nói xong phát hiện mình lại vừa gọi tiểu thầy thuốc, ngượng ngùng sờ sờ đầu.
Bận rộn gần một tháng, nhà cuối cùng xây xong. Hoàn công ngày hôm ấy, nhà họ Tây trả cho đám thợ thủ công một khoản tiền công lớn, bữa trưa làm đồ ăn ngon chiêu đãi. Những người đó đều cảm thấy lúc trước đầu lĩnh rất thật tinh mắt, liên hệ với nhà họ Tây này, tiền công đưa cho thống khoái không nói, cơm nước cũng tốt.
Mỗi lần bọn hắn xây xong nhà cho người khác, một đám liên luỵ hơn nữa ăn không ngon, đều xanh xao vàng vọt; hiện giờ làm xong nhà họ Tây, chẳng những không gầy đi mà còn thêm không ít thịt, mấy ngày nay cơm nước đã sắp vượt qua ăn tết.
Cho nên đầu lĩnh đám thợ thủ công ý vị nói v Tây Văn Minh Tây Minh Võ, sau này có việc gì cứ tìm bọn họ, bọn họ cam đoan có thể làm tốt. bởi vì sợ nhà họ Tây có việc không tìm thấy mình còn nói chỗ ở nhà mình cho hai anh em nhà họ Tây
Tây Văn Minh cùng Tây Minh Võ hạch toán, dựa theo Tây Viễn tính toán, trong nhà sau này vẫn còn cần sử dụng công tượng, cho nên vội gọi hai đứa Tây Vi Vệ Thành, lấy bút ghi địa chỉ thợ thủ công nói.
Bởi vì nhà vừa mới xây, bên trong nhà vẫn chưa thể dọn vào, cho nên nhà họ Tây nói v đầu lĩnh, chờ mùa thu hoạch chính đi qua, để hắn dẫn hai thợ thủ công giúp treo trần nhà, còn có vách tường cũng phải trát phấn, đồng thời ý đặc biệt dặn hắn, nhớ mang theo Lý Đắc Mạch.
Đầu lĩnh đáp ứng, hắn không rõ vì sao phải mang theo Lý Đắc Mạch, chẳng lẽ tiểu tử đó làm việc vào được mắt chủ nhà? hắn chỉ là nhân công thôi, ra công sức là được, sao lại khiến người ta thích được nhỉ?
Lý Đắc Mạch nghe nói trước đầu đông còn có thể tới nhà họ Tây làm việc, mừng đến không khép miệng được.
những người này buổi trưa ăn cơm xong, cùng ngày liền trở về nhà. đi ra thời gian gần một tháng, tất cả mọi người đều nhớ nhà, hoa màu trong ruộng nên thu gặt, lại bởi vì hiện giờ trong túi có tiền, cũng muốn để người trong nhà vui theo
Tiễn đám thợ thủ công, nhà họ Tây rốt cục an tĩnh lại. Chỉ còn lại một ít việc lặt vặt, ông cụ dẫn Tây Văn Minh Tây Minh Võ đi làm. Vốn Tây Văn Minh muốn cho em hai về thăm nhà, nhưng Tây Minh Võ kiên trì làm xong hết việc mới đi, trong nhà một tháng này từ già đến trẻ đều không nhàn rỗi, đều có chút mỏi mệt, cho nên hắn muốn giúp cho tới cuối cùng.
Cái gì nên thu dọn thì thu dọn, việc nên làm thì đã làm, thu hoạch vụ thu cũng bắt đầu. Nhà họ Tây không nhiều lắm, lại có Tây Minh Võ hỗ trợ, cho nên so với những năm qua thu thập nhanh hơn.
Lương thực thu vào, Tây Minh Võ lại cùng anh cả đi Thành Ngạn Tuy, tìm sư phụ đánh giếng Tôn Diệp sớm liên hệ giúp, sư phụ mang theo mấy đồ đệ và dụng cụ đánh giếng đặc biệt đi vào thôn hoa sen.
Thôn hoa sen chỉ có một cái giếng to giữa thôn, người trong thôn dùng nước đều phải đến đó lấy. Nấu nước là một việc tốn sức, hai thùng nước nặng mấy chục cân, lại thêm thùng gỗ, người không có nhiều khí lực thật đúng là làm khó.
Bởi vì nấu nước ăn, cho nên mọi nhà dùng nước đều rất tiết kiệm, con nít hơi chút lãng phí đều bị người lớn mắng.
Tây Viễn nghĩ trong nhà thường làm đồ ăn, sau này một nhà chú hai trở về, muốn làm gì bán cũng phải dùng nước, cho nên đào một cái giếng rất có lợi.
sư phụ đánh giếng tới nhà họ Tây, đầu tiên là tìm mắt nước bốn phía quanh nhà mới, cuối cùng xác định được một vị trí tương đối khá.
chọn xong Vị trí, sư phó dẫn đồ đệ ở miệng giếng lắp ròng rọc kéo nước, sau đó dùng ròng rọc dùng Thiết khí lấy xuống, vừa lấy vừa móc bùn lên, người phía sau tiếp lấy mang đi. Đào đến chiều sâu nhất định, phải vừa lấy vừa gia cố để ngừa lún. Đào được ra nước là cơ bản đào xong, lúc này phải hoàn toàn gia cố vách giếng. Nhà họ Tây đã nói trước với sư phó, nhà bọn họ dùng nước nhiều, muốn đánh nước giếng sâu, cho nên đào được nước sâu trượng ( ước chừng thước), lại đào thêm trượng. mặc dù tiêu nhiều tiền, nhưng năm hạn hán vẫn có thể cam đoan giếng nước trong nhà.
đào xong Giếng, gia cố vách giếng, đáy giếng trảicát nhỏ, bởi vì là ở trong sân, sợ con nít không biết sâu cạn, vạn nhất ngã xuống thì không xong, cho nên ở bốn bên giếng dùng đá đắp thành giếng, giếng thai cao cm, con nít thông thường với không tới miệng giếng, sau đó dùng một tấm ván gỗ dày che lên miệng giếng.
Bên thành giếng gác lên một cái giá, trên kệ là ròng rọc kéo nước, ở trung tâm ròng rọc kéo nước xuyên một sợi thừng to, trên thừng buộc gỗ, khi múc nước dùng ròng rọc kéo nước thả thùng vào trong giếng, múc đầy nước rồi thì dùng ròng rọc kéo nước lên, sau đó đổ nước trong thùng vào một thùng nước khác.
Đào giếng xong, nước trong giếng cần để hai ngày để làm sạch. Không cần người lớn động thủ, các thiếu niên trong thôn đều cảm thấy mới mẻ, ngươi một thùng ta một thùng,
Tây Vi và Vệ Thành cũng muốn thử múc nước, chẳng qua lúc nhiều người Tây Viễn không cho, chờ những người khác đều về nhà, chỉ còn lại người trong nhà, mới để Tây Văn Minh tự mình cầm tay hai đứa nhóc cho mỗi đứa trải nghiệm một lần.
Người trong thôn hiện giờ phần lớn bận rộn thu hoạch vụ thu, nhưng mặc kệ nam nữ già trẻ, khi không có việc gì đều đến xem nhà họ Tây đào giếng, cho dù là người bận việc trong ruộng cũng thừa lúc về nhà tới nhìn một cái.
Trong thôn chưa từng có nhà nào tự đào giếng, luôn phải đến chỗ cái giếng giữa thôn lấy nước. Cái giếng kia đã nhiều tuổi rồi, lão nhân nhiều tuổi nhất trong thôn cũng chỉ lờ mờ ấn tượng đào giếng năm đó, bởi vì lúc ấy bọn họ tuổi còn nhỏ, qua vài chục năm chỉ là một vết tích mơ hồ mà thôi.
Cho nên nhà họ Tây tự đánh một cái giếng, sau này không cần đến chỗ cái giếng kia lấy nước khiến những người khác trong thôn thực hâm mộ. Không cần phải nói cái khác, mùa đông tay đều đông lạnh, còn phải đi lấy nước, có khi có người làm vãi nước, mặt trên kết băng, không cẩn thận liền trượt ngã. Ròng rọc kéo nước vào mùa đông lạnh băng, tay cầm vào bị lạnh cho tê dại, cho nên mặc kệ nam nhân hay nữ nhân, nhắc tới lấy nước đều thực sợ hãi.
Khi nào thì nhà mới cũng có thể đánh một cái giếng đây? Xem ra nhà họ Tây đích thật là phát đạt, không chỉ xây nhà ngói, con đào một cái giếng. Mọi người hoặc ngồi hoặc đứng vừa xem, vừa tán gẫu hai câu, nhưng mỗi người trong ánh mắt hâm mộ là rất rõ ràng.
Thu hoạch xong, giếng cũng hoàn tất, lại qua vài ngày, mấy thợ thủ công và Lý Đắc Mạch được đầu lĩnh dẫn đến. Bọn hắn sau khi về nhà đều gấp gáp làm xong việc trong ruộng rồi mau chóng quay lại nhà họ Tây làm việc, bọn hắn trong lòng sợ vạn nhất kéo dài thời gian tới chậm, nhà họ Tây chờ không được sẽ mướn người khác.
Lần này khởi công tương đương với trang hoàng ở hiện đại, treo trần nhà, trải mái; trát vôi bốn vách tường, trát phấn thành màu trắng. sau khi chuẩn bị tốt phòng ở dựa theo Tây Viễn thiết kế, lúc này ông thợ gỗ làm cửa và đồ dùng trong nhà cho nhà họ Tây cũng dẫn con trai tới, cùng mấy thợ thủ công gắn cửa nẻo lên, bầy biện đồ dùng trong nhà
Nhà mới có năm gian giữa, hai bên gian giữa lại phân biệt xây bốn gian tây sương phòng. Hợp với tường viện vây nhà và sân, ở cửa chính dùng gạch xanh xây mái che, trên mái che và tường viện đều là mái ngói từ cửa hàng.
làm cho mọi người giật mình chính là nhà họ Tây ở phòng riêng, trên cửa sổ ở nhà giữa hướng nam, đều lắp một tấm thủy tinh bề rộng dài khoảng năm mươi cm.
Phải biết rằng hiện giờ mặc dù có thủy tinh nhưng kỳ quý vô cùng, ngoài nhà giàu có tiền, trên cửa sổ nhà nghèo đều là giấy hồ, tuy cũng thấu sang nhưng từ bên ngoài vào trong phòng lập tức liền ám rất nhiều, cần thích ứng một hồi mới có thể nhìn rõ ràng. Nhà họ Tây lắp thủy tinh, đừng nhìn chỉ là một khối nhỏ, hơn nữa cũng rất dày, nhưng như thế nào cũng chắc chắn hơn cửa sổ thường.
“Ôi, không cần mở cửa sổ, từ trong nhà là có thể nhìn thấy bên ngoài.” Người trong thôn đều kinh ngạc vuốt cửa sổ, thật tốt, ánh nắng rực rỡ bên ngoài xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào khiến cả gian phòng sáng trưng, đầy nắng ấm.
Ngoài cửa sổ ra, tường đều trong nhà trát phấn thành màu trắng, rường cột trên trần màu đỏ sậm, cùng màu với cửa sổ, trên mặt đất đều ốp gạch xanh.
Điều này Làm người trong thôn thầm than nhà mới của Tây gia thật mới mẻ tiện lời, thợ thủ công lại cảm thán nhà họ Tây thật có tiền. Nhà mới của nhà họ Tây nhìn từ bên ngoài không khác gì những căn nhà ngói khác, có điều thợ thủ công tham dự xây nhà lại biết căn nhà mới này lên là tường đôi, gạch xanh nơi này so với gạch đỏ hiện đại lớn hơn, cho nên tường đôi dày chừng hơn bảy mươi cm, phải biết rằng độ dày này trong kiến trúc phương bắc hiện đại cũng là đủ tư cách.
Hơn nữa nhà họ Tây xây nhà dùng đá, vật liệu gỗ dùng làm cửa chính và cửa sổ đều là gỗ lim đỏ tinh khiết, gỗ lim đỏ chính là loại gỗ tốt nhất. Chẳng những nhà chính mà ngay cả sương phòng cũng vậy, phòng ở như vậy mùa đông phỏng chừng không cần đốt lửa vẫn có thể ấm áp.
Hơn nữa người ta nhà họ Tây còn trải phân tro để chống rét, Như vậy trần nhà cùng bốn vách tường đều kín gió. tường giữa phòng riêng làm thành tường ấm, chỉ cần gian giữa nhóm lửacả bức tường liền nóng lên, phòng ở như vậy nếu không ấm áp liền gặp quỷ.
Thế Này thật vượt qua chỗ ở của thần tiên. Kỳ thật mọi người muốn nói vượt qua chỗ ở của hoàng đế, chẳng qua là sợ đưa tới phiền toái, cho nên đổi thành thần tiên, xem ra ở nhân gian uy nghiêm của thần tiên đích xác không lớn bằng hoàng đế, cái này gọi là huyện quan không bằng hiện quản.
“Đại muội tử, ngươi đây chính là có phúc.” Vương Tam bà hâm mộ nói với bà nội, bà và bà cụ đứng ở trong sân nói chuyện, ánh mắt đánh giá sân nhà họ Tây.
Đúng vậy, nhà Tây Viễn xây nhà, bạc qua tay chừng ba trăm lượng, số tiền này ở Thành Ngạn Tuy đủ mua ba căn nhà.
Bất quá theo ý của Tây Viễn, nhà hắn không thể cứ rảnh là xây nhà, lúc này xây là để ở cả đời. Nơi ở cả đời đương nhiên cần tận lực biến thành thoải mái, cho nên có thể làm thật tốt liền làm thật tốt.
Ban đầu ông nội còn có cha và chú hai, ánh mắt xem Tây Viễn đều mang theo không tán thành, chẳng qua bọn hắn cũng ngăn không được, Tây Viễn người ta vô thanh vô tức mà cầm bạc về, vô thanh vô tức mà an bài hết thảy, bọn hắn chỉ có chiếu theo mà làm.
Hiện giờ nhà xây xong, bên trong cũng bày biện xong, bọn hắn dù xót tiền cũng không thể không thừa nhận nhà xây xong so với cái mình nghĩ tới lúc trước không cùng một đẳng cấp. Tây Viễn muốn là loại nhà của người có tiền, bọn họ nghĩ đến là kiểu nhà nông, so sánh ra vẫn là chủ ý của Tiểu Viễn xây ra tốt hơn. Nhà xây xong rồi, tiến vào ở, lúc ngủ cũng phải cười.