Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh

quyển 1 chương 70: uy vũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong thôn xây tường vây là chuyện lớn, có điều năm nay chỉ đào đất, đem đất chở về, chất ở chỗ cần xây tường vây.

Cái này cũng đã đủ náo nhiệt. Toàn bộ nam nữ già trẻ trong thôn không có chuyện gì đều đi qua, có vài người không so đo làm nhiều hay ít, trong nhà dù đã có người đi làm vẫn đưa tay giúp, có người là thuần túy vô giúp vui, ngồi bên cạnh tám chuyện.

Bọn trẻ con thấy việc lạ, có đứa ở bên cạnh nhìn, có đứa ở bên cạnh cãi lộn.

Người lớn sợ bọn nhỏ vạn nhất bị thương nên bảo chúng ngồi cách chỗ làm việc xa một chút. Con nít đều một mặt vâng vâng dạ dạ, quay người lại liền chạy đi. cho nên trên sân bãi thường xuyên có thể nghe thấy tiếng người lớn mắng trẻ con nghịch ngợm.

Biết đây là làm việc công ích cho thôn nên mọi người so đo làm nhiều làm ít, chính là cũng có chọn nhẹ sợ nặng. làm nhiều một chút sẽ than thở hoặc căn bản làm việc sẽ không hết công suất, thuận miệng chửi trời.

Bởi vì Lý chính đã nói trước, lần này làm việc trong thôn sẽ tính theo ngày giống như lúc thu lao dịch, làm đủ số ngày là được. nếu có ai không muốn góp phần làm cũng có thể đưa tiền như lao dịch, trong thôn dùng số tiền này thuê người mướn gia súc.

Có điều cũng không có ai bỏ tiền ra. muốn kiếm tiền còn chưa có cách nào, ai mà nỡ bỏ tiền. Tây Minh Văn và Tây Minh Võ cũng đi làm việc, hiện giờ trời nóng, đồ ăn dễ bị hỏng, cho nên đồ ăn trong nhà dừng một thời gian.

Hôm nay, Tây Viễn đang ở trong phòng chuẩn bị nước muối và chè nhạt, lát nữa đưa đến cho cha và chú hai. Trời vốn nóng, làm việc thể lực sẽ nhanh cạn kiệt, cần đúng lúc bổ sung đường và muối.

Dùng cái hũ đựng đầy nước, Tây Viễn tránh ở dưới bóng cây đi về phía đường nước. Còn chưa tới đường nước liền phát hiện tình huống có chút không đúng. Đám người lớn đều không làm việc, tập trung vây lại một chỗ như thể phát sinh chuyện gì.

Tây Viễn chạy mau vài bước, trong lòng đập bùm bụp, cầu nguyện đừng là người nhà mình.

Mọi người vây ba tầng trong ba tầng ngoài, Tây Viễn chui cả buổi mới chen vào được. đi vào liền trợn tròn mắt. Trình Nghĩa ở tận cùng bên trong, thần tình lệ khí, đang vung quyền mãnh liệt đánh một người

chú hai cùng mấy người Vương Thuận bá bá cũng cùng mấy anh em Triệu gia giằng co, có điều không động tay chân. ở vòng ngoài, Trình Nam đang oa oa khóc lớn.

“Mau, đừng đứng nhìn nữa. mau kéo họ ra kẻo đánh nữa sẽ xảy ra chuyện đấy.” Tây Viễn kêu một tiếng, Đám người lớn bị trường hợp này chấn kinh lập tức bừng tỉnh đi qua, sôi nổi nhảy xuống hố đất can ngăn.

mấy anh em Triệu gia khác bị lôi đi, Tây Minh Văn, Tây Minh Võ cùng mấy người Vương Thuận bá bá vội vàng kéo Trình Nghĩa. có lẽ là bị bộ dạng c Trình Nghĩa dọa, bọn trẻ con đều không dám lởn vởn ở gần.

Trình Nghĩa được mấy người lôi dậy, đi đến đá hai phát vào cái người đang nằm úp sấp. Tây Viễn lúc này mới nhìn rõ là Triệu lão đại, đây là tên du thủ du thực nổi danh trong thôn.

Trình Nghĩa được lôi đi, những thôn dân khác mới tiến lên đi túm Triệu lão đại. Triệu lão đại quẫy không đứng dậy, đoán chừng là muốn lừa gạt Trình Nghĩa, liên tục ồn ào bị đánh hỏng.

Trình Nghĩa vốn bị kéo xuống ngồi một bên, lúc này đứng lên, lại bị mấy người Tây Minh Võ cứng rắn kéo lại. Trình Nghĩa chỉ vào Triệu lão đại, “ĐCM, ngươi có bản lĩnh thì mụ nội nó đừng có giở trò. ta cho ngươi biết Triệu lão đại, hôm nay ta nói cho rõ, ngươi làm việc cho ra hồn vào, nếu còn dám giờ trò ta liền đánh. đánh hỏng ta trị cho ngươi, đánh chết ta đền mạng. ta Trình Nghĩa nói được thì làm được. Mẹ nó ngươi nếu hiện giờ nói không ta bổ thêm hai đạp cho ngươi.”

Thấy bộ dạng c Trình Nghĩa hung ác, đừng nói thôn dân luôn hiền lành, chính Tây Viễn cũng bị hù sợ. Hắn luôn biết người trong thôn sợ Trình Nghĩa, cũng biết Trình Nghĩa có bản lĩnh, từng qua sinh tử. có điều Trình Nghĩa bình thường đều là một bộ dễ thương lượng, cho nên Tây Viễn chỉ biết chứ không tự bản thân nhận thức, hôm nay xem như tận mắt biết được.

Chẳng thể trách đám du thủ du thực trong thôn thấy Trình Nghĩa đều né tránh từ xa, hóa ra thực sự có người trên người có thể tản mát ra sát khí! Tây Viễn trời nòng mà nhịn không được rùng mình.

không cần hỏi, nhất định là Triệu lão đại trong lúc làm việc trộm dùng mánh lới. mấy ngày nay hắn và mấy tên du thủ du thực trong thôn làm vớ va vớ vỉn, miệng thì hay nói nhảm, phỏng chừng hôm nay đã chọc giận Trình Nghĩa.

Tây Viễn thấy tình thế bị khống chế, vội vàng chạy tới dỗ Trình Nam. Trình Nam còn là một đứa con nít, bình thường nghịch ngợm, vừa đến trường hợp này liền bị dọa không động nổi. Tây Viễn ôm Trình Nam an ủi, Vệ Thành Tây Vi Trụ Tử ở bên cũng nói không sao theo. Phỏng chừng thằng bé bị không khí vừa rồi dọa sợ. Triệu lão đại còn nằm sấp ở kia, nó sợ nhà mình bị ăn vạ, cũng sợ cha vạn nhất đánh hỏng người gây ra chuyện.

“Không sao, Nam à, cha em không phải trong lòng không có tính toán, đừng sợ.” Tây Viễn nhỏ giọng khuyên giải.

Quả nhiên, bên kia Triệu lão Đại vừa nghe Trình Nghĩa ăn nói ngoan đọc, thật sự thật không dám giả bộ, nhân cơ hội mấy thôn dân nâng mình dậy, tránh vài cái, ngồi ở một bên lau máu trên mặt và chảy ra trong lỗ mũi.

Trình Nam nhìn Triệu lão đại, chậm rãi cũng ngừng tiếng khóc. Trình Nam không dám đến bên người cha mình. Thằng bé chưa từng thấy Trình Nghĩa hung bạo như vậy, dựa vào Tây Viễn không lên tiếng, nhỏ giọng khóc thút thít.

Bên cạnh, mấy người Tây Minh Võ giúp giữ trật tự, để thôn dân tán đi tiếp tục làm việc. Qua hơn nửa ngày, Lý chính mới chạy tới. Bởi vì Triệu lão đại không phối hợp người trong thôn an bài, cho nên cuối cùng Lý chính quyết định để cho hắn bốc đất them hai ngày. những người có ý lề mề trong thôn lúc này mới không dám lười nữa, đều làm cho tốt.

Bởi vì Trình Nghĩa uy hiếp, mấy người muốn kiếm chuyện đều thành thật lại. Trình Nghĩa đánh Triệu lão đại bọn họ đều nhìn thấy, thật đúng là giết một người răn trăm người.

Tây Viễn trộm giơ ngón cái, chú Trình uy vũ!

Thời gian qua thật nhanh, Đám người lớn bận rộn sục sôi ngất trời, Tây Viễn dẫn mấy đứa trẻ con mình dạy cũng không nhàn rỗi.

Mùa thu sắp tới, rau trong vườn và việt quất cũng đã chín. Tây Viễn dặn Thu Dương và Tiểu Lâm thấy việt quất chín thì hái xuống đúng lúc. Hơn nữa còn nói cho chúng biết cách làm mứt và rượu trái cây. Đây gọi là cho cá không bằng dạy cách câu cá.

Bởi vì sợ chỉ có hai đứa làm không tốt, Tây Viễn dứt khoát gọi chúng đến nhà mình làm. hơn nữa còn mua chung bình đựng và đường về, nói với chúng sau khi bán tiền chi phí sẽ được khấu trừ.

Thu Dương và Tiểu Lâm đều thật cao hứng, Tiểu Viễn nói mấy thứ này tuy không kiếm được nhiều nhưng cũng đủ cho chúng năm sau mua giấy và bút mực dùng. giấy và bút mực không hề rẻ, cho nên ở trong lòng chúng đây là một số tiền lớn.

Tiểu Lâm hiện giờ ngẫu nhiên sẽ đến chỗ Tây Viễn học chữ. Nó giờ là con cả trong nhà, cần chăm nom em trai em gái, có đôi khi bận bịu còn phải giúp việc trong khả năng.

Bất quá nhà nó gần nhà Thu Dương, chỉ cần rảnh Tiểu Lâm liền chạy đến nhà Thu Dương, nhờ Thu Dương dạy mình học thuộc chữ. Thu Dương tính tình tốt, không từ chối, kiên nhẫn một lần lại một lần giảng cho nó. Tiểu Lâm dù không bỏ công nhiều như những đứa trẻ khác, cũng không thông minh bằng, những cũng dần dần nhận được mặt chữ.

Đợi khi mùa thu thực sự đến, trái chín cây, Tây Viễn liền dạy mấy đứa trẻ thống kê nhà ai có cây ăn quả, nói cho chúng biết đừng tùy tiện hái ăn.

Các nhà trong thôn thường trồng hai cái cây lớn tùy ý hái trong sân, chỉ để cho con nít có cái ăn vặt, còn chưa nghĩ đến việc đem bán lấy tiền.

Mùa thu là thời điểm bận ruộng trên ruộng nhất, cho nên cây ăn quả trong nhà cũng thế, mà dã quả trong bãi hoang cũng thế, làm gì có ai có thời gian đi bán! Hơn nữa trái cây trồng ra đều rất thông thường, ít người mua, cũng bán không được mấy tiền.

Bởi vì không có giá trị có thể kiếm tiền, người trong thôn đều chỉ cho chúng là thứ có cũng như không, ngoài cho cho bọn nhỏ thêm đồ ăn vặt thì không có ảnh hưởng gì.

Năm nay lại không giống, mấy nhà gần gũi với nhà họ Tây, nhà Vương Trụ có một cây hải đường, nhà Tiểu Lâm có một cây sơn đinh tử, nhà Trình Nam có một cây. Con cả của Tam gia, Trụ Tử, Tiểu Lâm, Trình Nam, đều cấm người trong nhà tùy tiện hái trái cây ăn, bảo là muốn lấy đến cho nhà họ Tây.

bọn Em trai em gái nếu quá thèm mới không tình nguyện hái cho mấy quả, hơn nữa còn nói với chúng những trái cây này sau này có thể bán lấy tiền, chờ bán được tiền rồi sẽ chia cho chúng. Thế là mấy đứa bé con đều được dỗ.

Đại Ny nhà bác Vương Thuận hiện giờ cả ngày ngồi ở chỗ cây ăn quả, ai hái trái cây đều không cho, nói là giữ cho anh trai kiếm tiền. Còn nếu đùa bé đưa tay hái, bé lập tức nhếch miệng khóc lên, bởi vì một ít trái cây mà làm trẻ con khóc, ai cũng không bỏ được mặc mũi như vậy. cho nên người trong thôn vốn có thói quen tiện tay hái trái cây nhà người ta ăn, bỗng nhiên bị Đại Ny cải biến.

Trong sân nhà họ Tây, Tây Viễn đặc biệt chuẩn bị một phòng cho bọn nhỏ làm mứt hoa quả, rượu trái cây và vò. Tây Viễn thấy may là kiếp trước thời tiết chỗ mình ở và nơi này không khác mấy, mình lại có kinh nghiệm được đúc kết qua trăm ngàn năm.

Đương nhiên, vì công nghệ còn khác biệt, hương vị mình làm ra cũng kém hơn chút ít, có điều vậy cũng đủ rồi.

Tây Viễn đem cách làm viết ra giấy, phía sau đề ra các hạng mục cần chú ý. bọn nhỏ biết chữ, sợ vạn nhất làm sai nên đều học thuộc, nghiêm túc chấp hành theo.

Bởi vị có đứa nhỏ nhà không có cây ăn quả, Tây Viễn làm chủ chia đều số trái cây, có điều nói trước không có trái cây thì sau khi kiếm được tiền phải đem trả lại tiền trái cây cho những đứa có, tương đương mua nguyên vật liệu.

Còn lại Tây Viễn ứng trước, đợi kiếm được tiền sẽ khấu trừ tiền vốn rồi mới chia lại tiền. Bọn nhỏ đều gật đầu đáp ứng.

có điều Tây Viễn cũng giải thích cho chúng, vạn nhất làm không thành công hoặc không bán được, thì không được bắt hắn bồi thường tiền trái cây. Bọn trẻ con đều nói đã hiểu.

Dựa theo cách làm với Tụ Đức Lâu, Tây Viễn làm cho mấy đứa bé một cuốn sổ nhỏ, để chính tụi nó đến ký sổ.

Cho nên trong lúc Đám người lớn bận rộn đào đất xây tường vây, thu hoạch hoa màu, thì trong sân nhà họ Tây cũng xoong chảo chum vại đầy sân. bọn nhỏ rưa hoa quả, lột vỏ, cân đo, cho vào nồi chưng, đều do Tây Viễn tự mình ở bên nắm tận tay chỉ bảo.

xưởng chế biến hoa quả loại nhỏ đầu tiên của Thôn hoa sen cứ như vậy nhờ một đám trẻ con ầm ĩ mà ra đời.

Sở dĩ bắt tay với trẻ con là vì Tây Viễn có băn khoăn của mình. vạn nhất có làm sao, Đám người lớn chỉ cho là tụi nhỏ hồ nháo, cười cho qua, không tính toán nhiều.

Mặt khác, Tây Viễn cũng đã phân tích thôn dân thôn hoa sen. bọn họ là bậc cha chú, ngoài một vài người như Trình Nghĩa, chú hai, những người khác phần lớn đều sống an phận. rất nhiều người nơi xa nhất từng đến chính là trấn Vạn Đức, ngay cả Thành Ngạn Tuy cũng chưa đi qua, ít cơ hội gặp được người ngoài, cũng không dám há mồm nói chuyện. cho nên bảo bọn họ ra ngoài thôn hoa sen giao tiếp v ngoại giới, còn không bằng để bọn họ an an ổn ổn trồng ruộng nuôi vịt nuôi ngỗng.

Có thể thay đổi chỉ có đời tiếp theo. hơn nữa mấy đứa Trụ Tử và Trình Nam đều mười tuổi, mấy năm nữa do bọn chúng dẫn đầu sẽ kéo theo cuộc sống cả thôn phát sinh biến hóa.

Đúng vậy, Tây Viễn không muốn chỉ một mình nhà mình c ó cuộc sống giàu có, dê béo rơi vào đàn chó gầy là một việc rất nguy hiểm.

Tây Viễn suy tính mình đời trước lăn lộn bên ngoài mười mấy năm, xem hết thế gian ấm lạnh. đời này hắn không muốn tiếp tục như vậy nữa, nghĩ rằng cứ an ổn sống ở thôn hoa sen qua ngày.

Ngay cả Tây Vi và Vệ Thành còn nhỏ, sau này có phát triển thế nào hoàn toàn tuy theo ý của chúng. Có điều mặc kệ chúng đi tới chỗ nào, tương lai rộng lớn đến cỡ nào, cuối cùng cõi đi về đều sẽ là thôn hoa sen.

thời đại này mọi người chú ý lá rụng về cội, vinh quy quê cũ, cho dù là quan to nhất phẩm đương triều cũng không thoát lối suy nghĩ vốn có. cho nên thôn hoa sen có thế nào cũng là nơi chôn rau cắt rốn của tụi nhỏ.

may mắn hay hạnh phúc của Một người không chỉ nằm ở thành công bao nhiêu cũng không ở chỗ giàu có bao nhiêu, mà là khi đã mệt mỏi muốn trở về có một chỗ, một số người luôn chờ đợi ngóng trông mình!

Tây Viễn nghĩ dù bọn nhỏ có rời đi hay không, có một ngày dừng bước lại, muốn tìm chỗ lui về là có thể. Bởi vậy, luận công hay tư, hắn cũng phải làm cho cuộc sống ở thôn hoa sen tốt lên.

Tây Viễn không phải không thừa nhận, mấy người Trình Nghĩa là vì để tránh cho đời sau gian nan khổ cực mà tu bổ tường vây đã tạo thành ảnh hưởng với hắn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio