Mùng Một Tháng năm, Tây Viễn dậy thật sớm, hôm nay hắn muốn cùng cha tới Thành Ngạn Tuy một chuyến.
Ra đến cửa trước, Tây Viễn đùa ác một phen, nói với Vệ Thành và Tây Vi chờ hắn trở lại sẽ cho hai đứa nó một kinh hỉ, còn lấy tay vỗ Vệ Thành.
Tây Viễn phen này cố làm ra vẻ huyền bí, làm hại hai đứa con trai đuổi theo hỏi là kinh hỉ gì? ánh mắt Tây Viễn nhìn hai đứa nó, trên mặt cười hì hì, nhưng không nói. Hừ, cho hai ngươi bình thường không có chuyện gì chọc tức ta, bây giờ chọc quê hai đứa tụi bay!
Tây Viễn càng thần thần bí bí không nói, Tây Vi và Vệ Thành càng muốn biết. đặc biệt là Vệ Thành, cảm giác ánh mắt anh trai nhìn mình tràn ngập thâm ý!
Hai đứa trẻ con gấp đến độ vò đầu bứt tai, đuổi theo xe lừa hỏi, theo tới tận ngoài thôn hoa sen, chỗ chuyển ra đường lớn. Thấy anh trai còn không nói cho chúng nó biết, liền muốn leo lên xe, cùng theo đến thành Ngạn Tuy.
Tây Viễn giảo hoạt, vừa nhìn ra tính toán c hai đứa em, lập tức lấy đế giày chiếu lên mông Đậu Phụ Đũa đánh ba cái, Đậu Phụ Đũa dạt ra bốn vó chạy như bay.
Vệ Thành và Tây Vi ở phía sau đuổi theo cả buổi, càng đuổi cách xe lừa càng xa, tức giận đến dậm chân, thề không bao giờ để ý tới anh trai nữa!
Cho nên mới nói, hai đứa con trai nghịch ngợm gây chuyện với Tây Viễn cũng một phần là do hắn, là hắn không có chuyện gì lại thích đùa ác với tụi nó.
Miệng nói không để ý tới anh trai, có điều trong lòng còn nhớ tới kinh hỉ anh trai nói trước khi đi. rốt cuộc là gì? Vệ Thành và Tây Vi cơm trưa cũng không ăn vào, cho tới trưa liền ngồi ngay tại trên đường lớn của thôn đăm đăm nhìn xung quanh.
Ông nội thấy hai đứa cháu trai tội nghiệp, hận không thể chờ Tây Viễn trở về đánh hắn hai cái, không có cách nào đành ngồi ở dưới cây liễu đợi cùng hai cháu ngoan.
đợi cho tới giờ giữa giờ Mùi trung ( h chiều), mới chờ được bóng dáng của xe lừa. hai đứa trẻ cũng quên việc tức giận với anh trai, chạy lên trước nghênh đón. sau khi tới gần, thấy rõ phía sau xe lừa là gì thì Vệ Thành ngây cả người, sau đó lấy tốc độ trước nay chưa có, bộ dạng xun xoe chạy về phía trước, ngay cả tiểu đồng minh là Tây Vi cũng chẳng quan tâm.
“Ngựa, Ngựa con! A anh ơi, anh mua ngựa cho em và tiểu Vi, anh mua ngựa cho bọn em ư!” Vệ Thành chạy mau đến sau xe, trên mặt là vui sướng không kiềm nổi, hắn đã sớm muốn có một con ngựa!
Tây Minh Văn vội vàng dừng xe lừa lại, bằng không hai đứa con trai còn chạy theo xe lừa. Lúc này, Tây Vi cũng chạy tới, cùng Vệ Thành mừng rỡ như điên xem hai con ngựa con phía sau xe.
Hai con ngựa cả thân đỏ thẫm, có điều một con thì toàn bộ đều là màu đỏ, một con khác hai móng trước màu trắng.
Vệ Thành hưng phấn muốn đưa tay sờ. ngựa con vươn cổ hí một tiếng, bốn chân bào hai cái, nó cũng không tùy tiện cho người ta chạm vào.
“Thành Tử, tiểu Vi, trước chớ có sờ. ngựa là giống cần làm quen, chờ nuôi vài ngày cho quen hẵng.” Ông nội chạy tới, lôi hai đứa trẻ tránh ra.
“Ông ơi, quen rồi bọn cháu có thể cưỡi chứ?” Vệ Thành ha ha cười hai tiếng, ngay tại chỗ nhẩy cẫng lên, vừa chạy quanh ngựa vừa hỏi ông nội.
“Có thể, sao lại không thể.” Ông nội đáp lại. Tiểu Viễn thật biết chiều em, ngựa mắc như vậy cũng bỏ tiền mua được.
“Anh à, em muốn con có móng trắng này.” Tây Vi cảm thấy hai cái móng trắng kia thật lạ mắt.
“Được, anh muốn con toàn bộ màu đỏ này.” Vừa lúc Vệ Thành thích cái con cả thân màu đỏ. Được lắm, người ta tự mình liền phân phối xong rồi, hoàn toàn không cần nhờ đến người khác.
Tây Minh Văn vui vẻ hào hứng nhìn hai đứa bé. trên đường trở về hắn và Tây Viễn hai người dự đoán phản ứng c Tây Vi và Vệ Thành. thật đúng là không đoán sai chút nào.
ẵm hai đứa con trai lên xe lừa, đặt vào đuôi xe. không để đuôi xe không được mà, ngựa ở đàng kia. Ông cụ cũng đi lên ngồi, cả nhà mấy người vừa nói chuyện vừa đi về phía thôn, trên đường gặp được người trong thôn, ai cũng đều hiếm lạ nhìn xem. khi Mọi người hỏi mất bao nhiêu tiền, Tây Viễn một mực trả lời hai mươi lượng, Trên thực tế không chỉ số này.
hai con ngựa Này là Tây Viễn nhờ Tôn Diệp ở thành Gia Tân mua hộ. nghe nói là ở thảo nguyên phương Bắc có một loại ngựa hoang, tình tình hiền lành. Tôn Diệp sai người mua ở chợ đen, chứ nếu quang minh chính đại mua ở chợ la ngựa, giá gấp hai có khi còn hơn.
Có điều Tây Viễn không nói ra? Kể cả là Tây Minh Văn cha hắn, một ngựa con mười lượng bạc đã là giá cao nhất bọn họ có thể biết đến.
Tây Viễn sớm đã muốn mua ngựa cho Vệ Thành và Tây Vi, nhất là Vệ Thành, trong lòng nhớ chuyện này đã hơn hai năm. Tây Viễn vốn muốn mua từ Năm trước, sau lại bởi vì nhà chuyện ông ngoại, không thể không gác lại. hiện giờ cuối cùng cũng để thằng em như nguyện.
tiền tiêu vặt anh trai cho, Vệ Thành không tiêu một đồng dè sẻn lại, dự định tự mình trữ đủ sẽ mua ngựa. chứ không thì sao đi chợ cùng Tây Viễn một cái lông cũng tiếc. chính là vì mua ngựa. bị nó ảnh hưởng, Tây Vi cũng thành vắt cổ chày ra nước theo.
Hiện giờ ngựa đã mua, tâm nguyện được thực hiện, tiền đối hai đứa con trai mà nói cũng không quan trọng đến thế nữa. Hai thằng quỷ biết anh trai vì mình mới mua ngựa, cũng biết ngựa không rẻ, đêm đến liền lục ra toàn bộ tiền bồi thường phí tổn mua ngựa, còn tuyên bố sau này tiếp tục tiết kiệm, đến khi bồi đủ tiền ngựa mới thôi.
làm Tây Viễn thấy lạ đổ tiền ra cho người cả nhà xem, khoe khoang với mọi người em trai mình hiểu chuyện. sau đó trịnh trọng đem tiền giao cho bà nội. thật là, hai đứa trẻ thế mà tiết kiệm được không ít, hai đứa gộp vào cũng được hơn một lượng.
” Tiểu Viễn Này, chiều mấy đứa nhỏ quá rồi.” Buổi tối ông nội ở trong phòng mình thì thầm với bà nội.
“Chiều thì có sao? Trẻ ngoan không sợ chiều hư! Hai bé con nhà t a có chiều thế cũng không học cái xấu, hiểu chuyện con cái nhà khác. Chưa lớn là bao mà đã biết xem trong nhà có việc gì để tranh làm! Ông xem nhà họ Từ Đông viện, vừa có việc gì, em bám víu anh, anh bám víu em, cả ngày đánh lộn lần nhau.” Bà nội vừa nghe lời ông nội nói thì không vui.
“Tôi cũng không nói trẻ con nhà mình không hiểu chuyện. tôi chỉ nói một câu Tiểu Viễn chiều em trai, bà đã nói tôi một tràng.” Ông nội nóng nảy. ông cũng cảm thấy hai cháu ngoan c mình hiểu chuyện.chẳng qua đối với việc Tây Viễn đặc biệt mua hai con ngựa cho hai đứa bé cưỡi vẫn không thể hiểu được: không phải dùng để kéo xe, cũng không phải dùng để cày ruộng, còn tiêu nhiều tiền như vậy!
“Ông chỉ biết đau lòng chút tiền đó! May mà hai bé con ngoan của tôi trả lại tiền cho anh tụi nó, bằng không qua cửa của ông cũng khó.” Bà nội, bà còn có thể tiếp tục già mồm át lẽ phải sao? Hơn Một lượng so với hai mươi lượng chính là kém rất nhiều.
Kỳ thật bà nội cũng không hiểu việc Tây Viễn làm. bọn họ đều là nhà nông sống ở quê, tiền bạc trong nhà chi tiêu cũng là vì sống tạm. có điều bà cụ vô điều kiện ủng hộ cháu đích tôn, tin tưởng Tây Viễn sẽ không vô duyên vô cớ tốn tiền nhiều cho đám nhỏ chơi đùa như vậy. có điều việc bọn họ chỉ có thể nhìn từng bước, Tiểu Viễn lại có thể nhìn hai bước ba bước hoặc là xa hơn.
” nói chuyện với bà thật mất công. còn có thể nói thành như vậy? Tôi đâu có nói thằng Viễn không tốt, cũng không nói hai đứa nhỏ không tốt.” Ông nội cao giọng.
“Ông la cái gì? Ông la với tôi cái gì?” Bà nội lập tức ngồi thẳng dậy, cũng đề cao giọng, “Ông không phải là thấy trong nhà thằng ba sống chả ra sao, nghèo khó, trong lòng khó chịu sao? Đó là chúng nó tự chuốc lấy!” Bà nội đối với con trai và con dâu út thật sự nản lòng. Lúc mới vừa sinh bé con, có cơ hội tốt hoà thuận với nhà anh cả? ngay cả Tiểu Viễn không đợi thấy bọn họ cũng đã qua xem bé con, chính là hai vợ chồng giống y như mẹ vợ, đều không biết đâu là đủ!
“Sao lại kéo đến nhà thằng ba rồi?” tiếng của Ông nội lập tức hạ xuống, hiểu rõ tâm tư c ông nhất vẫn là bà cụ.
“Sao lại kéo đến nhà thằng ba ông còn không rõ? Ông không phải cảm thấy thằng Viễn thà rằng tiêu nhiều tiền như vậy mua đồ chơi cho hai đứa trẻ cũng không giúp chú ba nó, trong lòng không thoải mái sao?” Bà cụ trắng mắt liếc ông cụ một cái, “Ông thấy giúp nổi chắc? lúc nào cũng như người khác có lỗi với mình, cho nhà chúng nó cái gì cũng là đương nhiên. Tôi cho ông biết, ông nếu dám lấy nhà cả gì đó tiếp tế cho thằng ba, tôi sẽ không để yên cho ông.” Bà cụ nói xong còn buồn bực. bà đương nhiên hi vọng nhà con út có thể sống tốt. không vì gì khác thì cũng vì Cẩu Đản, đứa bé kia thật không dễ dàng? Có điều, hai vợ chồng thằng ba…
“Tôi nói, bà sao còn chưa dứt thế?” Ông cụ đuối lý. bà cụ trực tiếp vạch vào chỗ đau của ông.
“Tôi nói trong lòng ông nghĩ thế nào vậy? Tiền là người hai vợ chồng lão Đại đi sớm về tối kiềm về. ông làm có tí việc, tiền riêng thằng Viễn cho hai ta vậy là đủ rồi, chỉ nhiều không ít. vì sao lại cho ông tiền riêng, ông không tự nghĩ ra à? Ông cả đời dành dụm được bao nhiêu? có nhiều bằng được đưa cho không?” Bà cụ làm bạn già hỏi đến á khẩu không trả lời được. Đúng vậy? bọn họ chịu khổ cả đời, cũng không dành dụm được nhiều như vậy.
” Một nhà Lão Đại tự mình kiếm tiền, tụi nó muốn tiêu thế nào thì tiêu thế ấy, bằng gì mà phải giúp đỡ anh em mình? Chúng nó nếu giống hai vợ chồng lão Nhị, lão Đại có thể không quan tâm ư? Tôi cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, nhà chúng nó như cát trong đống đậu hũ, nhặt thế nào cũng không được, chính là không đáy, điền thế nào cũng không đầy. Ông nếu luyến tiếc lão tam, ông đi mà ở cùng với nhà nó. Tôi sẽ cùng sống với con trai cả và cháu đích tôn c tôi. Thật sự là hưởng phúc quá độ, người khác gọi mình là ngài, nên cảm thấy mình là ngài rồi!” Bà cụ kẹp thương đeo gậy trách móc ông cụ một trận. hai năm trước bà cũng một lòng muốn giúp nhà thằng ba. chính là giúp đến giúp đi, giúp trở về một lời thương tâm.
“…” Ông cụ thật sự là không có lời nào để nói. ngọn lửa nhỏ thiên vị nhà con út trong lòng bị bà cụ dập tắt.
Hai ông bà cụ động miệng Tây Viễn nào có biết, hắn hiện giờ đang như đại gia nằm ở trên giường, hưởng thụ hai đứa trẻ con toàn tâm phục vụ.
Vệ Thành và Tây Vi một đứa đấm lưng, một đứa bóp chân, ngẫu nhiên còn nghe theo anh trai lâm thời sai khiến, dưới bưng trà nước, muốn ngoan ngoãn bao nhiêu có ngoan ngoãn bấy nhiêu. nghĩ đến ngựa ở sân sau, không biết nên nói với anh mình thế nào. Chốc lại lượn đến trước mặt, chốc lại rụt cổ, làm Tây Viễn đến là đắc ý! chèn ép hai thằng em đủ rồi mới thiện tâm vung tay lên đi ngủ.
Bất quá Tây Viễn đắc ý không được mấy ngày, sau đó hắn vô cùng rõ ràng ý thức được, hai em trai đã bị cướp đi! Trước kia Tây Viễn ngại hai đứa con trai làm ầm ĩ, không có chuyện gì liền đuổi chúng nó đi, để chúng nó ra ngoài chơi, chính hắn thì ở nhà tránh tránh phiền. Tây vệ và Vệ Thành thấy anh trai không thèm nhìn mình, mới muốn tìm mọi cách chọc Tây Viễn, làm ầm ĩ với anh trai.
Hiện giờ, Tây Viễn căn bản không thấy được bóng dáng tụi nó. Mỗi sáng sớm, làm việc xong, hai đứa con trai đã nhanh như chớp chạy tới chuồng ngựa.
Tây Minh Văn vốn cảm thấy ngựa cùng bò, lừa trong nhà nhốt chung với nhau là được, nhưng mà Tây Vi và Vệ Thành mặc kệ, nói hai loài kia rất ngu, không xứng với đạp tuyết và truy phong của chúng nó.
Tây Vi đặt tên cho ngựa của mình là đạp tuyết, của Vệ Thành chính là truy phong, muốn bao nhiêu khí phách có bấy nhiêu khí phách, đây là từ trong sách anh trai giảng học được.
Người lớn không làm cho, hai đứa nó cũng có thể tự mình xây chuồng, vừa dọn gạch vừa khiêng gỗ. Tây Minh Văn bất đắc dĩ, đành phải dựng một cái chuồng ngựa ở bên cạnh chuồng lừa, hai đứa trẻ con cũng biết là thêm phiền trong nhà bèn tranh nhau hỗ trợ, chạy trước chạy sau, vô cùng ân cần, tay đều một mụn nước, làm Tây Minh Văn đau lòng, lời trách cứ sớm đã quên mất tiêu.
Tây Viễn cho rằng việc chuồng ngựa xây thật đáng ngại, bởi vì hai đứa trẻ con cả ngày sinh hoạt ở chuồng ngựa, quanh quay đám ngựa, ăn cơm ngủ nghỉ, không gọi ba năm lần sẽ không về. Tây Viễn hận đến một lần nói để hai đứa nó dựng cái giường ở chuồng ngựa, để cho hai đứa nó ở luôn chỗ ấy, trực tiếp cùng ngựa làm bạn là được.
Bất quá hắn nói hai lần thì không nói thêm nữa. bởi vì nhìn hai đứa con trai thật đúng là động tâm có ý kia, Tây Viễn đối với việc lần này thật là không có cách nào.
Vệ Thành càng quá thể, buổi tối ngủ nằm ở trên giường đều nghĩ tới ngựa, người ở trong phòng tâm lại ở chỗ ngựa. có lúc nửa đêm trời tối đứng lên ba lượt chạy tới chuồng ngựa nhìn. Tây Viễn không thể nhịn được nữa, lấy giày đánh mông Vệ Thành, miệng mắng “Cùng Hán được đầu chó kim, nửa đêm đứng lên xách tam xách.”
Đây là vài ngày đầu, hiện giờ hắn muốn thấy cũng không tìm thấy người. hai đứa dùng mấy ngày làm quen với ngựa, ngựa cũng để cho chúng nó cưỡi, hai đứa trẻ chơi với ngựa không thèm về nhà.
Mỗi ngày luyện quyền cước, học bài xong, Tây Vi và Vệ Thành sẽ dắt ngựa ra ngoài, đến bãi hoang gặm cỏ xanh, ở bên đường nước tắm rửa cho ngựa, cưỡi ngựa chạy chậm một lát lại nghỉ, sau bữa cơm chiều thì thêm nước thêm thức ăn, lại còn sửa sang lông bờm…
Có một ngày, mẹ Tây Viễn chải đầu muốn tìm lược tìm thế nào đều không thấy, bỗng nhiên có linh cảm chạy đến chuồng ngựa nhìn. quả nhiên, hai đứa trẻ đang cầm lược hầu hạ ngựa!
Tây Viễn sau khi biết thì tức giận đến muốn đem hai con ngựa đem đi hầm ăn. Thật là tóc của bọn bây vẫn là ta gội ta chải, còn chưa hầu hạ ta, lại hời cho hai con súc sinh trước.
Tây Viễn rất bất đắc dĩ, không muốn thừa nhận, chính mình một người sống to đùng đùng lại ghen tị với hai con ngựa con! giày Trước kia Tây Viễn thường cầm trong tay không có đất dụng võ, ủ rũ vứt ở xó giường, thật sự là tịch mịch như tuyết! Đây rốt cuộc là ai cho ai kinh hỉ?