Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cứ tiếp tục chạy hơn phút, Diệp Tiêu hấp thu hai viên tinh hạch, bổ sung đầy đủ năng lượng, vừa nhìn màn hình hướng dẫn vừa sử dụng máy liên lạc, gọi một cuộc: “N, thi đàn sắp đến, các anh chuẩn bị xong chưa?”
Bên kia đáp: “Đã chuẩn bị xong.
”
Diệp Tiêu nói: “Còn phút nữa.
”
N là một địa điểm chứ không phải một người, đó là một khu công nghiệp sớm đã bị Ninh thị bỏ hoang.
Lúc này, có một ít người đang trốn gần khu công nghiệp bỏ hoang nọ, họ căng thẳng chờ thời gian chậm rãi trôi qua, phút nói dài không dài, nói ngắn cũng có thể khiến người chờ đợi phải nóng lòng.
Rốt cuộc tiếng ô tô đến gần vang lên, một chiếc xe việt dã màu đen xuất hiện trong tầm nhìn, theo sau nó là từng con từng con zombie, số lượng nhiều đến kinh người.
Xe chạy càng lúc càng gần, chạy qua cổng lớn của khu công nghiệp, zombie phía sau cũng theo vào trong.
Xe chạy vòng quanh trong khu công nghiệp, thi đàn dài ngoằng ngoèo lẽo đẽo theo sau.
Sau khi đi qua tất cả các cung đường, xe chuẩn bị rời khỏi khu công nghiệp từ cửa sau thì đã có một đợt zombie xông đến nơi này bằng đường tắt, ngăn trước cửa, nhào tới với vẻ hung thần ác sát.
Zombie chỉ có mấy trăm con, trông cũng đông nghìn nghịt, Lâm Đàm Đàm hơi căng thẳng, cũng đã rõ đám zombie này cũng không dễ lừa, biết vòng ra chỗ này đón đầu họ.
Sau đó cô hành động cùng với Diệp Tiêu.
Cô thò ra cửa xe bên phải, Diệp Tiêu phụ trách bên trái.
Diệp Tiêu tung ra một đợt gió xoáy thổi tung những con zombie bên cánh trái lên trời, Lâm Đàm Đàm lại thả ra một hỏa cầu lớn đập về cánh phải, ngay sau đó, xe chạy ra khỏi khu công nghiệp, mạnh mẽ cướp đường, zombie phía sau theo sát, cùng lúc đó phía sau liên tục vang lên những tiếng nổ mạnh.
Tiếng nổ vang dội, kinh thiên động địa, quay đầu nhìn lại, zombie bị nổ bay lên trời, từng tòa nhà xưởng cũ nnats sập xuống vùi lấp bọn zombie, bụi mù nổi lên bốn phía.
Diệp Tiêu và dị năng giả lôi hệ hợp sức thanh lý lũ zombie theo kịp họ, tốc độ xe chậm lại, nhìn về phía sau, khu công nghiệp đã trở thành một đống hoang tàn.
Lũ zombie vẫn còn chưa kịp theo vào trong khu công nghiệp bị nổ đến mơ hồ, bắt đầu lùi lại đường cũ, vẫn giữ vững đội hình nhưng không còn chỉnh tề như trước nữa, có không ít con còn tản ra tự du đãng.
Diệp Tiêu không tiếp tục nhìn chúng: “Đi thôi, tiếp tục.
”
Sau đó bọn họ lại làm mồi, đưa thêm một đợt zombie đến chỗ cài bẫy khác, tiêu diệt.
Có rất nhiều tổ đội như bọn họ, giống như những chiếc xe ở chỗ ngã rẽ chia zombie thành những nhánh nhỏ, bọn họ lái xe đến nhà ga, sau khi zombie vào nhà ga thì cho nổ bên dưới, chôn vùi bầy zombie.
Hoặc dẫn một lũ zombie đến ngã tư đường đã đào sẵn hố.
Hoặc đưa chúng đến khu dân cư cũ kỹ vừa âm u vừa có nhiều đường ngang ngõ dọc, có một ít người đã mai phục sẵn trong địa hình này.
Hay trên đường hẹp, zombie ầm ầm đuổi theo, trên đầu chúng lại có lưới trùm xuống, tấm thép với đầy đinh bản thô to, hoặc cột, hoặc xiềng xích có cột tảng đá thật lớn vung đến có thể đập chúng thành một đống thịt vụn.
Cũng có nơi tầm nhìn mở rộng, trên đỉnh cao ốc, một cây súng máy chuyên tập kích lũ xác sống lạc bầy.
Cũng có những tiểu tổ cho đạn tự chế và bom vào không gian, sau đó nhắm vào bầy zombie rồi quăng một quả.
Trên ngã tư đường hoang vắng, có những người thực lực mạnh chực chờ tấn công zombie.
Có rất nhiều tổ chức trong căn cứ và các đội ngũ tư nhân tham gia, lớn thì mười người, nhỏ thì một mình một tổ, có rất nhiều người đã dùng phương pháp riêng của mình để tiêu hao sinh lực của đám zombie từ xa mà đến trong ngày hôm nay.
Mặt trời ngã về Tây, một đêm tối lại ập xuống.
Buổi tối là san nhà của zombie nên mọi người trong thành thị lập tức rời xa thành phố đã bị zombie xâm chiếm, hoặc liên hệ nhau tụ tập lại, tìm một chỗ thích hợp để cùng qua đêm.
Lâm Đàm Đàm và Diệp Tiêu rời chiến trường sau đó tập hợp với những người khác, tìm chỗ qua đêm.
Nơi này và căn cứ Ninh thị gần như ở hai đầu khác nhau nên khoảng cách cực xa, bọn họ dẫn zombie vào thành phố cũng đã gần năm giờ, không kịp kêu máy bay trực thăng đến đón họ, qua đêm ngay tại chỗ là lựa chọn tốt nhất.
Đây cũng là nguyên nhân từ đầu Diệp Tiêu đã không đồng ý cho Lâm Đàm Đàm theo.
Xung quanh bọn họ tổng cộng có hơn một trăm người tập họp, lựa chọn một tòa nhà dạy học trong trường trung học làm điểm qua đêm.
Mọi người chiếm cứ vài phòng học, cố gắng dựa vào nhau thừa lúc trời chưa tối hẳn đến nơi, giải quyết xong bữa tối.
Lâm Đàm bắt đầu tính toán cái gì đó, Diệp Tiêu hỏi cô đang tính gì, Lâm Đàm Đàm trả lời: “Em đang tính xem hôm nay mình giết được bao nhiêu zombie, còn lại bao nhiêu zomhie.
Diệp Tiêu cười hỏi: “Tính ra chưa?”
Đương nhiên tính không ra, Lâm Đàm Đàm nói: “Anh nói cho em biết luôn đi.
”
Diệp Tiêu cũng không vòng vo: “Trên quốc lộ ước chừng giải quyết được con, trên đồng ruộng thiêu chết khoảng con nữa, trước khi vào thành phố ước chừng giết được thêm nữa, khu công nghiệp chôn , cái bẫy vừa rồi cũng giết gần con.
Tính một hồi, bọn họ biết đã tiêu diệt được khá nhiều, tổng cộng khoảng con.
Đây là một con số khổng lồ, nhưng vấn đề là đợt thi triều này ước chừng còn khổng lồ hơn phán đoán của Bạch Trừng lúc trước, số lượng zombie chắc tầm hai triệu con.
Cho nên… trước mắt cũng chỉ giết được một phần tư.
Không biết đây có được xem là chuyện tốt hay không, vì thi đàn còn nhiều hơn trong dự kiến, đoạn đường quốc lộ bốc cháy đã giữ chân một đám, vì quốc lộ rơi vào biển lửa, chúng cũng không đi tới, chỉ có thể băng qua núi, nơi đó có khoảng - con, vậy tức là trong thành phố đang có khoảng hơn một triệu xác sống hoành hành.
Đây là còn chưa tính số zombie vốn có ở Ninh thị.
Diệp Tiêu dựa vào cạnh tường, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu gối: “Mấu chốt vẫn là con zombie thủ lĩnh, dù không nhìn thấy nó nhưng nó dùng tiếng huýt gió cũng có thể khiến thi đàn nghe lệnh.
Không có nó, hơn một triệu con zombie cũng năm bè bảy mảng, có nó thì đám zombie ở Ninh thị cũng khó nói có chịu nghe nó chỉ huy hay không.
Lâm Đàm Đàm cắn một miếng bánh mì do đầu bếp làm, không khỏi nhớ đến con zombie gầy nhom, mắt mày trắng bệch mà cô đã thấy ở bờ sông.
Lần trước cô cũng nghe được tiếng huýt gió, vừa rồi cũng nghe được tiếng huýt gió, nhưng cô không rõ hai tiếng huýt gió đó có phải do một con zombie tạo ra hay không, ngẫm nghĩ một hồi lại nói: “Con đầu đàn có thể có cấp bậc rất cao, có trí tuệ, có thể khiến zombie cấp thấp nghe lời, hoặc chính nó mạnh hơn tất cả những con khác, không biết con thủ lĩnh này là loại nào đây…”
Nếu là kiểu đầu tiên còn đỡ, nếu là kiểu thứ hai thì khó giải quyết.
Cô kể lại cho Diệp Tiêu về đặc thù của con zombie ở bờ sông, tuy không thể xác định nhưng cô cảm thấy con phát ra hiệu lệnh bằng tiếng huýt gió hôm nay chính là nó.
Con zombie đó còn mang đến cho cô cảm giác thật kỳ dị, không biết có phải là cảm giác nguy hiểm hay không? Dù sao ánh mắt của nó cũng thật kỳ lạ, cách một mặt sông, cô nhìn qua ống nhòm vẫn mơ hồ cảm thấy mình nhìn thẳng vào đôi mắt nó, thật sợ hãi.
Lúc đó tim cô đã đập lỡ một nhịp.
Bỗng người bên cạnh nói: “Con zombie cô nói, hình như chúng tôi đã từng gặp.
”
Lâm Đàm Đàm kinh ngạc nhìn sang, đó là một người phụ nữ tóc ngắn, mặt dài, khoảng hai bảy hai tám tuổi, cạnh cô còn có vài nam nữ ngồi, là đồng bọn của nhau.
Lâm Đàm Đàm hỏi lại: “Mọi người thấy nó lúc nào? Có chắc là làn da trắng bệch, cơ thể gầy gò như da bọc xương nhưng thoạt nhìn không hề bị thối rữa?”
“Đúng, chính nó” Người phụ nữ nói: “Mới một tiếng trước, khi chúng tôi đang mai phục một bầy zombie, nó đột nhiên xuất hiện trên mái nhà, lúc đó cự ly theo đường thẳng cũng phải mét, tôi cận thị nặng, dù sau khi có dị năng đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn bị cận thị nhẹ, sợ đeo kính vướng víu nên cũng không đeo, theo lý thuyết tôi không thể nhìn thấy nó ở khoảng cách đó nhưng tôi lại cảm thấy mình đối mắt với nó, còn thấy rõ ràng tròng mắt của nó.
”
Vừa nhắc đến điều
.