Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe Lâm Đàm Đàm nói xong, cả đám ai cũng kích động. Mai Bách Sinh được cứu rồi! Yêu cầu của cô cũng không khó, bên ngoài còn rất nhiều zombie, bọn họ nhiều người, kiếm chút tinh hạch về cơ bản là không có vấn đề gì hết.

Nếu Lâm Đàm Đàm biết những gì họ đang nghĩ, cô sẽ nói cho họ mấy lời rất thấm thía: Bạn trẻ à, bạn suy nghĩ đơn giản quá rồi.

Năm đó, khi cô cứu bệnh nhân kia, trước sau gì cũng tốn hết vài triệu tiền tiêu thụ năng lượng thạch, năng lượng thạch cao cấp cứ tiêu hết một đống lại một đống.

Mà tình huống của Mai Bách Sinh còn nguy hiểm hơn người kia, cần bao nhiêu năng lượng Lâm Đàm Đàm cũng không thể nói chính xác được, năng lượng ẩn chứa trong tinh hạch cấp thật sự rất ít.

Vì thế, cô nói thêm: “Em nghĩ nếu không có mấy ngàn viên thì các anh vẫn nên chuẩn bị tâm lý.”

Quả nhiên, nghe xong câu này, ai cũng cảm thấy thật áp lực. Lúc trước bọn họ đã từng đào tinh hạch, biết thứ kia tổng cộng có mười loại màu, mỗi loại có xác suất xuất hiện tương đương nhau, có zombie còn không có tinh hạch, nói các khác, hơn mười con zombie mới có thể tìm ra một viên màu lục.

Mấy ngàn viên, vậy phải giết mấy chục nghìn con zombie.

Nhưng so với một mạng của Mai Bách Sinh thì cũng không là gì cả.

Diệp Tiêu mặt không đổi sắc nói: “Việc này không thành vấn đề, còn cần chuẩn bị gì không?”

Anh không thắc mắc tại sao Lâm Đàm Đàm lại có vẻ như tràn đầy kinh nghiệm, trời đất bao la, trước mắt cứu Mai Bách Sinh quan trọng nhất. Anh cũng nhìn ra trên người Lâm Đàm Đàm có không ít bí mật và sự khác biệt, nhưng vậy thì đã sao? Tất cả những thứ đó đều không quan trọng.

Lâm Đàm Đàm đã ngồi bên cạnh Mai Bách Sinh, tay phải cầm mấy viên tinh hạch mộc hệ, bắt đầu hấp thu, không ngừng vận chuyển năng lượng vào trong cơ thể Mai Bách Sinh, cô nói: “Tình huống của anh ấy không tốt lắm. Bây giờ em sẽ bắt đầu, đừng quấy rầy em, cả quá trình này có thể sẽ kéo dài trong vài ngày.”

Bạch Trừng lập tức hỏi: “Em có chịu được không?”

Đây là vấn đề mấu chốt. Lâm Đàm Đàm lúc này mới là dị năng giả cấp , đến cơ thể này cũng mới được hai mươi mấy giờ, thân thể vẫn là một nữ sinh yếu đuối. Mặc dù có dị năng không ngừng cải thiện thể chất, nhưng mới hai mươi mấy tiếng đồng hồ, có thể cải thiện được bao nhiêu chứ? Mấy ngày không ăn không uống, cô chắc chắn sẽ gục ngã trước. Cô nói: “Mang cho em chút đường gluco và nước muối các loại đi.”

Cô đang cảm thấy đói lắm rồi.

Bạch Trừng: “Cái này dễ.” Bạch Trừng còn đảm nhiệm nhân vật bác sĩ trong đội ngũ, đừng nói là truyền dịch, anh ta còn có thể làm một ít tiểu phẫu.

Anh ta nói với các đội viên: “Tôi phải đến bệnh viện một chuyến.”

Diệp Tiêu nói: “Nhưng cơ thể của cậu.”

“Không sao, bây giờ tôi hết sốt rồi.” Nhưng mà siêu năng lực là gì thì còn chưa phát hiện ra.

“Tôi cũng đi, lúc đi lấy máy bay trực thăng tôi đã đến đó, đã khá quen chỗ đó rồi.” Chung Hùng nói: “Trong bệnh viện vẫn còn không ít zombie.” Vừa lúc có thể thu hoạch một đợt.

Trong khu đại học vốn có rất nhiều zombie nhưng đã bị họ dẫn đi một ít, giết một ít, nổ một ít, bây giờ tất nhiên là không còn nhiều mấy, chúng cũng không tập trung một chỗ nữa. Bên phía bệnh viện lại tập trung hơn, lúc lấy máy bay họ đã phát hiện điều đó rồi.

Giang Hiểu Thiên cũng nói: “Tôi đi nữa, các cậu một người tìm thuốc, một người giết zombie, có phải còn cần người lấy thứ kia hay không?” Sức chiến đấu của anh ta không lớn, cũng không định thể hiện, lỡ đâu anh ta xảy ra chuyện gì thì chỉ gây thêm phiền phức, nhưng vẫn có thể ra sức.

Diệp Tiêu không phản đối, lấy súng trên người và một ít đạn cho ba người. Thật ra, đạn dược của họ có hạn, buổi trưa đã tiêu hao một ít, lúc đến cục cảnh sát cũng đã tiêu hao hơn phân nửa rồi. Trên người Bạch Trừng và Giang Hiểu Thiên chỉ có chừng mười viên đạn phòng thân, Chung Hùng có nhiều hơn một chút nhưng cũng không nhiều lắm.

Không có đầy đủ đạn dược, anh không yên lòng.

Diệp Tiêu đưa số đạn còn lại cho Từ Thấm và Từ Ly: “Chúng tôi sẽ xử lý trong khu đại học.”

Trình Kỳ Nam cũng nói: “Tôi cũng có thể giúp sức.” Anh ta luôn nhìn Lâm Đàm Đàm, cơ hội xuất hiện rồi.

Diệp Tiêu liếc nhìn anh ta, cũng cho anh ta một khẩu súng.

Bạch Trừng nói: “Cậu không có súng kìa.”

Diệp Tiêu đáp: “Tôi có siêu năng lực.”

Lúc này, Lâm Đàm Đàm đột nhiên nói: “Em có một đề nghị.” Tất cả mọi người nhìn về phía cô, cô nhìn Diệp Tiêu: “Anh bỏ chút thời gian ra, bắt đầu hấp thu năng lượng đi.”

Suốt một ngày, Diệp Tiêu căn bản không có thời gian suy xét tới tinh hạch, tới bây giờ còn chưa bắt đầu hấp thu. Dị năng trong cơ thể lại có hạn, nếu cứ đợi dùng hết rồi chờ nó tự khôi phục lại phải cần thời gian rất dài. Diệp Tiêu có thiên phú dị bẩm nhưng không có nghĩa là dùng không hết dị năng.

Bạch Trừng nói: “Mài dao không lầm đốn củi công (), Đàm Đàm nói có lý.”

() Mài dao không lầm đốn củi công: nghĩa là thay vì dùng một con dao cùn, bạn mài dao cho sắc rồi dùng nó để chặt củi thì sẽ có hiệu suất cao hơn. Nói cách khác, khi bạn đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng thì làm việc gì cũng sẽ thuận lợi, nhanh chóng hơn.

Đạn dược của họ có hạn, sau này khẳng định sẽ phải dùng tay không đọ sức với zombie, tốc độ chắc chắn sẽ chậm lại, cuối cùng vẫn phải dựa vào siêu năng lực của Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu cũng cho là vậy, nhưng anh sợ sẽ làm trễ nãi thời gian, bây giờ nghĩ lại, quả thật có thể thử một lần.

Quyết định như vậy, ba người Bạch Trừng, Chung Hùng và Giang Hiểu Thiên đến bệnh viện. Còn ba người Từ Ly, Từ Thấm, Trần Kỳ Nam giết zombie bên ngoài căn tin và trong khu đại học.

Võ công của Từ Ly rất tốt. Từ Thấm cũng chẳng kém cạnh, khả năng dùng súng ống của anh ta không thua bất kỳ ai. Còn Trình Kỳ Nam không giỏi đánh cận thân như bốn người (tính cả Từ Ly, Từ Thấm) Diệp Tiêu, Chung Hùng, anh ta đảm nhiệm việc lấy tinh hạch.

Còn chưa kể, những con zombie đã chết nằm trên mặt đất trong khu đại học phần lớn còn chưa bị moi tinh hạch, thứ này để đó cũng không tự biến mất được.

Đang nói, trong tay Lâm Đàm Đàm bỗng phát ra một tiếng “bụp”, thì ra mấy viên tinh hạch cô cầm, có một viên nát rồi.

Năng lượng đã bị rút sạch.

Mới vài phút đã hấp thu xong một viên? Mọi người cảm thấy càng gấp hơn, phải nhanh chóng hành động mới được.

Chỉ một lát sau, lầu hai căn tin chỉ còn lại Lâm Đàm Đàm và Diệp Tiêu, còn có một Mai Bách Sinh đang bất tỉnh nhân sự.

Lâm Đàm Đàm cứ thế ngồi xếp bằng trên đất, Mai Bách Sinh nằm bên cạnh, giữa hai người ngoại trừ năm sợi dây lúc trước còn có thêm một sợi, sợi này giống như đâm thẳng vào ngực Mai Bách Sinh. Sáu sợi dây đồng thời có ánh sáng lưu chuyển, dù người không rõ nội tình cũng nhìn một cái là biết, những năng lượng màu lục kia đang từ trong tay Lâm Đàm Đàm chảy sang người Mai Bách Sinh.

Mà những viên tinh hạch trong tay Lâm Đàm Đàm, cái sáng cái tắt, lập lòe ánh sáng màu lục, giống như tay phải của Lâm Đàm Đàm đang từng chút từng chút cắn nuốt năng lượng trong tinh hạch vậy.

Trên thực tế, bây giờ tốc độ hấp thu và tốc độ phát ra năng lượng của Lâm Đàm Đàm đang vượt qua mức chịu đựng cực hạn của cơ thể. Trong cơ thể cô, trên quỹ tích vận hạnh của dị năng mộc hệ, năng lượng dâng trào như nước sông, giống như một chiếc ống dẫn mỏng manh, yếu ớt đang vận tải dòng nước với lưu lượng quá sức của nó bên trong.

Loại cảm giác này, đau như dao cứa, nhưng từ trước, khi Lâm Đàm Đàm vừa mới bắt đầu tu luyện đã phải chịu những nỗi đau còn kinh khủng hơn thế, cho nên bây giờ sắc mặt cô chỉ hơi tái, biểu cảm hoàn toàn không thay đổi.

Lúc này, Diệp Tiêu còn chưa hiểu rõ những điều đó, nhưng anh cũng nhìn ra cô rất vất vả. Anh mím môi, nhìn cô thật sâu rồi cầm lấy một viên tinh hạch màu xanh.

Lâm Đàm Đàm đã từng nói với anh về những “điều tâm đắc” và những điều quan trọng trong việc hấp thu tinh hạch, bản thân Diệp Tiêu cũng là một người có ngộ tính cực cao, lại có một thứ như bản năng, trực giác đối với việc lĩnh ngộ dị năng, nên cầm vật nhỏ xa lạ này trên tay, cân nhắc không đến nửa giờ, anh đã có thể hấp thu được năng lượng bên trong nó.

Hiện tại, anh vẫn chưa biết quỹ tích vận hành của phong hệ ra sao, tự mày mò lung tung, cuối cùng cũng hình thành một vòng tuần hoàn bên trong cơ thể.

Tạo được một vòng tuần hoàn xong thì mọi thứ trở nên thuận lợi hơn. Lúc anh hấp thu xong một viên tinh hạch, một tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Trời đã tối đen. Diệp Tiêu mở mắt ra, căn tin chìm trong mảng tối mờ, chỉ có chút ánh sáng bên ngoài chiếu vào, ánh sáng màu lục âm u bên phía Lâm Đàm Đàm vẫn ổn định, dáng ngồi của cô cũng không hề thay đổi.

Bên ngoài, bóng đêm ập xuống, lũ zombie trở nên hung hãn, dù tiếng rống từ nơi xa truyền đến cũng mang theo cảm giác điên cuồng.

Anh mở tay ra, tinh hạch trong tay biến thành trong suốt, vỡ vụn, rơi xuống đất, sau đó anh đứng lên.

Lúc này, phía cầu thang có ánh đèn pin chiếu tới, Diệp Tiêu phát hiện thị lực của mình được tăng cường, có thể nhìn ra đó là Trình Kỳ Nam.

Trong tay Trình Kỳ Nam đang cầm hai chiếc túi, một cái to một cái nhỏ, cái to bị anh ta thuận tay quăng vào góc tường, phát ra tiếng vang thanh thúy, hiển nhiên bên trong là tinh hạch. Sau đó, anh ta mang cái túi nhỏ đến. Ánh đèn chiếu lên người Diệp Tiêu, anh ta ngạc nhiên: “Thành công rồi?”

“Ừ.” Diệp Tiêu nhìn sắc mặt tái nhợt của Trình Kỳ Nam đang không ngừng thở hổn hển, thân thể anh ta vốn không tốt lắm.

Diệp Tiêu nói: “Cậu ở lại đây nghỉ ngơi đi, bảo vệ Đàm Đàm.”

Diệp Tiêu nói rồi nhanh nhẹn nhảy xuống từ cửa sổ lầu .

Rơi xuống đất không tạo ra chút tiếng động nào. Trình Kỳ Nam đi đến bên cửa sổ nhìn thử, vừa thấy màn đó, Diệp Tiêu đã hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, chỉ có mấy cây đèn đường đang soi rọi thi thể zombie trên đất.

Trình Kỳ Nam buông rèm cửa sổ xuống, mở một chiếc đèn nhỏ, chiếu sáng một vòng quanh mình, tránh cho đèn quá sáng lại đưa tới nguy hiểm không cần thiết. Anh ta đổ thứ gì đó từ trong túi ra đất, tất cả đều là tinh hạch màu lục. Anh ta lại lấy một chậu nước, rửa sạch từng viên, sau đó đặt chúng bên cạnh Lâm Đàm Đàm.

Nửa giờ trước anh ta đã mang về một túi, đào mấy trăm viên tinh hạch, trong đó chỉ có mấy chục viên màu lục, bây giờ lại có thêm mấy chục viên, nhưng dù vậy cũng chỉ ngang với tốc độ tiêu hao của Lâm Đàm Đàm, cơ hồ một phút cô sẽ dùng hết một viên.

Qua một lúc lâu, bên ngoài truyền đến tiếng máy bay trực thăng, sau một lát, có ba người đi xuống từ trên lầu. Là ba người Bạch Trừng, sau hơn một tiếng, cuối cùng họ đã trở lại.

Nhưng tay của ba người đều trống trơn, Trình Kỳ Nam soi đèn về phía họ: “Sao mọi người về tay trắng vậy?” Bị thất thủ à? Nhưng vẻ mặt của bọn họ không hề nặng nề, thậm chí còn có chút thoải mái.

Giang Hiểu Thiên còn có tâm tình cười nói: “Cậu nhất định không đoán được đâu.”

Trình Kỳ Nam bỗng nhìn về phía Bạch Trừng, trực giác nhạy cảm khiến anh ta phát hiện ra điều gì đó. Quả nhiên, chỉ thấy Bạch Trừng vung tay lên, trên đất đã có thêm một đống đồ vật. Trình Kỳ Nam trừng to hai mắt, siêu năng lực!

Bạch Trừng lập tức lấy ra những thứ anh ta cần từ đống đồ kia, rửa tay, đeo bao tay, trộn đường gluco, nước muối sinh lý với chút vitamin, treo lên cho Lâm Đàm Đàm trước.

“Đàm Đàm” Anh ta gọi Lâm Đàm Đàm một tiếng. “Anh bắt đầu tiêm nhé.”

Nhìn kỹ, trán Lâm Đàm Đàm có những giọt mồ hôi li ti, cô mở mắt ra, tròng mắt toàn là tơ máu, Bạch Trừng ngẩn ra, Lâm Đàm Đàm gật đầu, ý bảo anh ta cứ tiêm đi (tiêm để truyền chất dinh dưỡng như truyền nước biển á), sau đó nhắm mắt lại.

Trong lòng Bạch Trừng cảm thấy không ổn, trạng thái của Lâm Đàm Đàm không tốt lắm, mới hơn một giờ thôi, nếu thêm vài ngày….

Nhưng con người ai cũng có tư tâm, anh ta không thể kêu cô dừng lại bây giờ được.

Anh ta lưu loát châm kim cho Lâm Đàm Đàm, tiếp nước thuốc, nhìn thấy tình huống không có chuyển biến xấu, hô hấp của Mai Bách Sinh coi như vững vàng, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Đàm Đàm trở nên dịu dàng khác thường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio