“Nhắc mới nhớ, bên Hình Quốc Lượng sao rồi?” Một đợt người bệnh rời đi, đột nhiên Lâm Đàm Đàm hỏi.
Bạch Trừng trả lời: “Tối hôm qua đã được đưa về rồi, thương vong nặng nề. Lúc A Tiêu đến cứu viện, bọn họ đã bị mấy đàn zombie bao vây, cuối cùng trong hơn người trở về, chỉ có hơn người sống sót.
Lâm Đàm Đàm rất king ngạc, nhưng với tình huống hôm qua, dường như điều này cũng bình thường, còn nhiều người sống sót như vậy đã tốt lắm rồi.
Dù vậy, tâm trạng Lâm Đàm Đàm vẫn như bị cái gì đó đè ép, cô đứng dưới mái hiên nhìn mưa thật lâu, áo khoác và tóc đã bị nước mưa thấm ướt. Diệp Tiêu đứng sau cửa sổ phòng khách nhìn cô rất lâu, anh bước ra, hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”
“Em nhìn mưa.” Lâm Đàm Đàm nhìn anh, lại nhìn khoảng sân trong cơn mưa trắng xóa, cô nhẹ nhàng nói: “Em đang nghĩ tại sao trận mưa này lại đến sớm như thế.”
Trong lịch sử, trậm mưa này sẽ đến vào thượng tuần tháng . Khi đó, chuyến di chuyển của những người sống sót ở Dương thị đã kết thúc. Số người sống sót cuối cùng đến được căn cứ Ninh thị không thể thống kê cụ thể, nhưng cũng có khoảng hơn người, không vượt quá người.
Còn lần này, phía họ có chính xác người, thêm người kia, tổng cộng có người đến căn cứ Ninh thị, nhiều hơn trong lịch sử rất nhiều. Nhưng… vốn sẽ có càng nhiều người hơn nữa.
Cơn mưa này đã mang đến những cái chết ngoài dự đoán.
Lâm Đàm Đàm không biết cơn mưa này đến sớm có phải do mình hay không, cũng không biết khi cô thay đổi một số thứ có phải cũng sẽ khiến những việc khác thay đổi hay không. Cô giấu tay vào trong áo, đứng dưới mái hiên, cảm thấy hoảng loạn.
Nếu… nếu thật sự vì mình mà nhiều người như vậy phải chết…
Diệp Tiêu cũng nhìn mưa: “Trận mưa này rất bất thường. Chiều hôm qua, lúc anh ra ngoài, zombie đã trở nên mạnh hơn, thực vật ở ven đường trông cũng rất khác thường.”
Anh nhìn tay mình: “Sau khi ở trong cơn mưa này, anh cảm thấy rõ ràng dị năng của anh đã mạnh hơn.”
Lâm Đàm Đàm trầm giọng nói: “Tất cả mọi người đang nhanh chóng tiến hóa, nếu không tiến lên thì sẽ bị bỏ lại, con người là vậy, những thứ khác cũng như vậy.”
Cô thở dài, bước vào trong. Diệp Tiêu đứng trên con đường cô trở vào trong biệt thự, đột nhiên hỏi: “Đàm Đàm, em đang trốn tránh anh sao?”
Da đầu Lâm Đàm Đàm tê rần, tâm trạng nặng nề và những suy nghĩ nghiêm túc về cuộc đời bỗng chạy đi đâu hết, cô cười giả dối: “Đâu có đâu, sao anh lại nghĩ vậy?”
“Không có à?”
“Đương nhiên là không rồi. Nếu em muốn tránh anh thì đã nhốt mình trong phòng hoặc lúc nãy khi anh đến gần em, em phải tránh đi ngay chứ.” Lâm Đàm Đàm vẫn cười giả tạo.
Diệp Tiêu nhìn cô một lúc. dien.Dan. L Quy' Don
Lâm Đàm Đàm sắp không thể giữ được nụ cười giả dối kia nữa, cô vội vàng nói: “Đúng rồi, sau này anh có tính toán gì không? Sẽ ở lại đây lâu dài à?”
Diệp Tiêu cũng không làm khó cô, cô đưa ra một đề tài mới, anh trả lời câu hỏi của cô: “Không, căn cứ này không phải nơi ở lâu dài.”
Vẻ mặt Lâm Đàm Đàm nghiêm túc: “Là sao?”
“Đầu tiên là vấn đề quản lý, có rất nhiều lỗ hổng, tạm thời anh không thể nói rõ. Thứ hai là phe phái hỗn loạn, tuy ngoài mặt mọi người vẫn khá đoàn kết nhưng về bản chất họ vẫn làm theo ý mình. Sau một khoảng thời gian nữa, tài nguyên sẽ ngày càng khan hiếm, mâu thuẫn sẽ ngày càng gay gắt, họ không thể tránh khỏi nội đấu (đấu tranh nội bộ). Thứ ba…” Diệp Tiêu tạm dừng một lát, cười khổ: “Anh đã đắc tội người ở đây.”
Ngày hôm qua anh đã gặp thủ trưởng nơi này, ông ta vốn là phó tư lệnh của khu cảnh bị. Ông ta tỏ ý muốn mời chào anh, nhưng Diệp Tiêu không đồng ý, đúng hơn là, anh đã không hề xúc động hay tỏ vẻ sẽ vào sinh ra tử vì người đó ngay lập tức.
Anh nhìn ra ông ta rất bất mãn, phòng bị anh.
Cho nên hôm nay anh ở trong biệt thự. Dù vị thủ trưởng kia nói muốn sắp xếp một chức vụ cho anh nhưng anh không định nhúng tay vào bất kỳ công việc nào trong căn cứ này.
Lâm Đàm Đàm thầm nghĩ nam thần đúng là anh minh sáng suốt. Tương lai của căn cứ Ninh thị này chẳng mấy sáng lạn, miễn cưỡng duy trì mấy tháng bình yên thì bắt đầu nội đấu, thay đổi người lãnh đạo mấy lượt, không ít người sống sót bị cuốn vào những cuộc đấu tranh, trật tự hỗn loạn. Đến mạt thế năm thứ , bên ngoài bị zombie vây thành, bên trong bị thực vật biến dị tàn sát, căn cứ sụp đổ, chia năm sẻ bảy tìm đến những cứ cứ mạnh mẽ ở những nơi khác nhau để nương tựa.
Lúc trước cô không hỏi vệc này là vì thứ nhất, trước mắt căn cứ Ninh thị vẫn an toàn, thứ hai là bọn người Diệp Tiêu quả thật không ở lại căn cứ Ninh thị quá lâu, bọn họ sẽ nhanh chóng trở về thủ đô.
Cô hỏi: “Không ở lại Ninh thị thì chúng ta sẽ đi đâu?”
Diệp Tiêu: “Có thể anh sẽ về thủ đô một chuyến.” Anh chần chừ một chút: “Em nói em thích sống ổn định, vậy em có thích nơi nào không?”
Lâm Đàm Đàm ngạc nhiên, ngẫm một lát rồi nói: “Cái này cũng đơn giản thôi, chỉ cần có hoàn cảnh sống tốt, mọi người đoàn kết, của cải đầy đủ, chế độ văn minh, có thể tự làm chủ, không có những sự áp bức, đấu tranh vô nghĩa là được. Đúng rồi, quan trọng nhất là thực lực chỉnh thể phải mạnh, em cảm thấy hầu như mọi người ai cũng mong muốn có một chỗ như vậy, căn cứ Ninh thị dường như không lý tưởng như thế, không biết thủ đô bên kia có được như vậy hay không? Nếu không có nơi nào như vậy thì tự tạo cho mình một nơi là được rồi.”
Cô nói rất hào hùng, thật ra là đang cho Diệp Tiêu một ý tưởng, không thể trông cậy vào thủ đô bên kia, tổ chức quốc quân của anh đã biến chất, nên sớm tự lập thôi.
Quả nhiên Diệp Tiêu nghe lọt, anh nghiêm túc gật đầu: “Anh hiểu rồi.”
Lúc này, có hai chiếc xe từ ngoài biệt thự lái vào, có rất nhiều người xuống xe, vội vàng từ trong cơn mưa chạy vào dưới mái hiên, còn cười áy náy với Diệp Tiêu: “Đội trưởng Diệp.”
Lâm Đàm Đàm thấy những người này quen mắt, có mấy người là dị năng giả, có mấy người là đội trưởng đội bảo vệ, nhưng ngày hôm qua khi tiến vào căn cứ họ không hề ra tay giúp đỡ mà ngồi xe an toàn vào trong căn cứ.
Cô nhìn Diệp Tiêu, vẻ mặt Diệp Tiêu vẫn rất bình tĩnh, anh nói với họ: “Vào đi.”
Những người này đến để dò hỏi ý của Diệp Tiêu và Bạch Trừng, muốn biết họ muốn phát triển thế nào ở Ninh thị trong tương lai, muốn đoàn kết tạo nên một thế lực mạnh mẽ hay chăng, muốn chiếm vị trí nào trong căn cứ Ninh thị? Những người kia nói đến rõ ràng mạch lạc, còn tung hô Diệp Tiêu và Bạch Trừng lên thật cao, cứ như dưới sự dẫn dắt cả họ, mọi người có thể thuận buồm xuôi gió.
Diệp Tiêu nghe những lời nói ba hoa chích chòe, sôi trào nhiệt huyết của họ nhưng vẻ mặt vẫn lạnh băng. Bạch Trừng cười nhạt, chờ bọn họ nói hết mới lên tiếng: “Chúng tôi không định xây dựng thế lực gì ở đây, căn cứ là của mọi người, mọi người phải đoàn kết với nhau, kéo bè kéo cánh không tốt đâu.”
Anh ta nghiêm trang lắc đầu.
Tất cả lập tức ngơ ra, trong đó có một dị năng giả hỏa hệ Lâm Đàm Đàm có chút ấn tượng, chính là nữ nghiên cứu sinh kia. Nhờ đến thành Tây tương đối sớm nên dị năng hỏa hệ của cô ta khá mạnh, có địa vị tương đối trong đám dị năng giả, Lâm Đàm Đàm còn nhớ cô ta tên Diêu Úy, cô ta nói: “Vậy sau này chúng tôi phải làm sao?”
“Nếu đã đến căn cứ Ninh thị, đương nhiên phải hòa nhập vào căn cứ. Tôi đã hỏi qua về quy tắc cơ bản ở đây.” dien.Dan. L Quy' Don Không biết Bạch Trừng đeo kính vào từ lúc nào, cả người toát ra vẻ hào hoa phong nhã như một học giả: “Người mới đến căn cứ phải nộp một nửa vật tư hiện có. Sau khi vào căn cứ sẽ được thuê phòng dựa theo năng lực cá nhân. Hai điều này đoàn xe đã sắp xếp ổn thỏa cho tất cả mọi người, đã có ưu đãi, vật tư không cần nộp, phòng ốc cũng đã thanh toán xong. Sau này mọi người có thể tìm việc làm, thực hiện một phần nhiệm vụ trong căn cứ hoặc trở thành người làm nghề tự do, có thể sống bằng cách giết zombie hoặc ra ngoài tìm vật tư, có rất nhiều lựa chọn.”
Anh ta tỏ vẻ có rất nhiều lối ra, không cần phải gấp.
Có người kêu lên: “Ý anh là các anh mặc kệ chúng tôi?”
Bạch Trừng vẫn giữ nụ cười đó, ánh mắt lại lạnh đi: “Thế cậu muốn chúng tôi làm gì? Trải sẵn đường cho các cậu trong tương lai? Xem biểu hiện ngày hôm qua của các người, hình như các người đâu muốn chúng tôi lo nhiều thứ như vậy?”
Sắc mặt của người nói chuyện kia đờ ra, người này lúc trước ngồi trên xe chở pháo, xem lệnh của Bạch Trừng như gió thoảng qua tai. Lúc đó người này chỉ muốn nhanh chóng vào trong căn cứ, vào trong là được an toàn, ở lại chiến đấu ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Gã không biết lựa chọn của mình có gì là sai, nhưng khi đối mặt với những câu nói của Bạch Trừng lúc này, gã bỗng thấy chột dạ.
Vẻ mặt của những người khác cũng xấu đi, ngày hôm qua bọn họ giả chết trong đoàn xe chính là vì sợ hành động của bọn họ sẽ để lại ấn tượng xấu, hôm nay mới bàn bạc với nhau đến đây xin ý họ.
Diêu Úy nói: “Chúng tôi rất xin lỗi vì ngày hôm qua đã không ra sức chiến đấu, nhưng trong tình huống đó chúng tôi cũng rất sợ hãi.”
Cô ta còn chưa nói xong Diệp Tiêu đã ngắt lời: “Cho nên chúng tôi cũng không ép các người, các người lựa chọn thế nào là lựa chọn của các người, không ai có nghĩa vụ phải hi sinh cho người khác.” Anh đứng lên, bình tĩnh nhìn những người đó: “Mười ngày trong thành Tây ở Dương thị và trong mười ngày di chuyển, chúng tôi đã huấn luyện cho các người, cung cấp một số điều kiện vật chất, chưa kể Đàm Đàm còn cứu chữa cho các người. Còn các người nghe theo mệnh lệnh của chúng tôi, tích cực hoàn thành nhiệm vụ của mình. Chúng ta đã làm những gì nên làm, đều từ Dương thị đến đây, từ giây phút bước chân vào cửa lớn của căn cứ Ninh thị, đoàn thể của chúng ta đã giải tán rồi.”
“Sau này ra sao thì phải xem bản thân các người.”
Những người đó ngay lập tức hoảng hồn, ý là muốn mặc kệ họ thật hả? Họ phải làm sao đây?
Đúng lúc này bên ngoài lại có xe đến, một đám người nữa xuống xe, thật khéo cũng là dị năng giả, dẫn đầu là cô gái có gương mặt quả táo giống như trẻ con- Dương Tâm Ngữ, là dị năng giả mộc hệ thiên hướng gieo trồng. Vừa xuống xe, cô ấy liền gọi: “Chị Lâm, em trồng được rau xanh rồi, em mang qua cho chị nếm thử nè!”
Vừa vào cửa đã thấy có thật nhiều người, cô ấy đứng lại đó, lúng ta lúng túng. Lâm Đàm Đàm từ ghế sofa đứng dậy: “Trồng được rau xanh rồi à? Để chị nhìn xem.”
dien.Dan. L Quy' Don Những dị năng giả phía sau cũng lục tục đến, đứng ngoài cửa, vào cũng không được mà không vào cũng không được.
Bạch Trừng nhướn mày, cười nói: “Tất cả vào trong ngồi đi.”
Cùng là cười nhưng ai cũng nhìn ra cách anh ta cười với Dương Tâm ngữ và Diêu Úy là hai thái độ hoàn toàn khác nhau.
Những người đi cùng Dương Tâm Ngữ là những người ngày hôm qua đã xuống xe giúp đỡ.
Cách đối xử hoàn toàn khác biệt khiến đám người Diêu Úy vừa thấy thẹn vừa cảm thấy không phục, một người trong đó lầm bầm: “Không phải nói là giải tán à? Tình huống gì đây?”
Lâm Đàm Đàm đang định xem giỏ rau xanh do Dương Tâm Ngữ mang đến, cô nghe thấy lời đó liền đáp trả: “Trước khi giải tán phát hiện có những người bạn đáng kết giao không được à? Bạn tôi tặng tôi một số món tươi mới thì sao? Ở đây không ai nợ anh, đừng trưng cái mặt như đòi nợ quỷ như thế. À, tôi chơi với ai, không chơi với ai còn phải được các người đồng ý chắc?”
Cô cười châm biếm người nọ, gương mặt của người nọ đỏ bừng lên, không dám nhìn thẳng vào cô: “Cô Lâm, tôi xin lỗi, tôi không có ý đó.”
“Không có ý đó thì nhanh đi đi, nói trắng ra, muốn vào câu lạc bộ giải trí thì phải có tiêu chuẩn hội viên, các người nghĩ đây là đâu mà muốn đến là đến?” Lâm Đàm Đàm nhìn người nọ: “Tôi nhớ lúc anh lên cơn sốc vì bị sốt đã được đưa đến chỗ tôi, sau khi thức tỉnh dị năng còn nghìn ân vạn tạ, nói sau này sẽ cho tôi sai khiến. Tôi chưa từng sai bảo các người, chỉ hi vọng các người đừng làm ra những chuyện quá khó coi, tốt xấu gì cũng từng quen biết nhau, đừng làm cho tôi cảm thấy mình đã tốn năng lượng để cho chó ăn.”
Người nọ bị Lâm Đàm Đàm cho không ngẩng đầu lên được, luôn mồm nói xin lỗi rồi xám xịt rời khỏi biệt thự.
Vài dị năng giả khác cũng như vậy, Diêu Úy cũng cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, thấp giọng nói câu xin lỗi rồi đi. Còn lại vài người không phải dị năng giả nhìn nhau, cũng nản lòng xin lỗi và rời khỏi.
Chưa chắc bọn họ đã e ngại Diệp Tiêu và Bạch Trừng, bởi vì bọn họ biết Diệp Tiêu và Bạch Trừng là người ngay thẳng, sẽ không ngáng chân họ nhưng những người đó không dám đắc tội Lâm Đàm Đàm. Điều này không có nghĩa là họ cảm thấy Lâm Đàm Đàm là kẻ xấu mà giống như lời nói của Tưởng Trung Ý, trong thời đại này, người không nên đắc tội nhất là bác sĩ, chưa kể đó là một bác sĩ vô cùng mạnh mẽ, chán sống ư?
Lâm Đàm Đàm oán hận Chu Tín kia ra sao bọn họ đều biết rất rõ, ngay cả sĩ quan người ta cũng không thèm đặt trong mắt, nói oán là oán, xong chuyện bên kia ngay cả rắm cũng không dám thả. Sau này có binh sĩ muốn nhờ Lâm Đàm Đàm trị thương, hai vị sĩ quan không chỉ phải nói lời hay, bồi thường cẩn thận còn phải tặng thật nhiều vật tư Lâm Đàm Đàm mới chịu giúp người.
Bọn họ không có hậu thuẫn lớn như vậy.
Lâm Đàm Đàm hừ một tiếng trong lòng. Sao không thử đi hỏi thăm một lượt xem căn cứ Ninh thị có bao nhiêu thế lực? Những thế lực đó chẳng lẽ mặn nhạt gì cũng không chê, ai tới cũng không từ chối? Cái bọn lúc quan trọng chỉ bo bo giữ mình như mấy người mà cũng đòi đi theo Diệp Thần của tôi á? Nghĩ hay nhỉ?
Cô cảm thấy có một lần như vậy cũng tốt, tháng trước coi như những đợt rèn luyện và tuyển chọn, sóng lớn đãi cát chọn ra những người có năng lực vào đội bảo vệ, dầm mưa tiến vào căn cứ là lần sàng lọc lớn cuối cùng, loại bỏ tất cả những người không hợp cách.
Tuy Diệp Tiêu vẫn chưa có ý định tạo ra đội ngũ riêng cho mình, vốn dĩ với đôi mắt tinh tường của anh và sự khôn khéo của Bạch Trừng, một khi quyết định tạo ra một thế lực trong tương lai, những người đã trải qua khảo nghiệm chính là thành viên có sẵn trong tổ chức.
Lâm Đàm Đàm nhẩm tính, chừng mấy trăm người hẳn phải có.
Còn có rất nhiều người có năng lực và phẩm hạnh không kém nhân viên chiến đấu nữa.
Tương lai thật đáng mong đợi.
Cô cười ha ha, phát hiện mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình nhưng vẫn chưa hiểu ra, sau đó cô thấy ngay cả trong mắt Diệp Tiêu cũng có ý cười và sự tán thưởng.
Lâm Đàm Đàm: “?”
Sau này cô mới biết, thì ra họ thấy Bạch Trừng và Diệp Tiêu còn chưa đuổi người, cô vừa ra mặt đã khiến những người kia xám xịt chạy mất, cảm thấy sức chiến đấu và sức ảnh hưởng của cô rất cao.
Lâm Đàm Đàm:…
Lâm Đàm Đàm không cảm thấy mình rất ngầu, chỉ cảm thấy hình như mình cướp đất diễn hơi nhiều thì phải?
Cướp đất diễn của hai vị nam thần, Lâm Đàm Đàm, mi chán sống à!
------ (Lời tác giả)-----
Tác giả có lời muốn nói.
Đàm Đàm: Mi dám cướp đất diễn của các nam thần, mi bá quá!
Diệp Tiêu: Vợ tương lai của anh giỏi quá!
Bạch Trừng: Xin trân trọng giới thiệu- Lâm Đàm Đàm- bảo vật trấn đoàn của chúng tôi, có chứa tiêu cay, tuyệt đối không được trêu chọc.