Diệp Tiêu gửi thông tin của mấy “nhân vật quan trọng” kia cho các chiến hữu, một thanh niên có gương mặt trắng nõn nhíu mày: “Vô lý quá.”
Diệp Tiêu hiểu ý của anh ta, nói: “Là mệnh lệnh do thiếu tướng Mẫn đích thân đưa ra.”
Thiếu tướng Mẫn là thủ trưởng trực tiếp của bọn họ.
Hàng lông mày của thanh niên trắng nõn cau lại chặt hơn.
“Không phải chứ.” Trong sáu người khác có một người tính tình nóng nảy nên không nhịn được, mắng: “Gia đình đầu tiên này thì cũng được đi, dù sao họ cũng đã cống hiến cho quốc gia. Hai nhà khoa học cũng miễn cưỡng nhận. Nhưng hai mục tiêu sau cùng là sao? Hai mẹ con này là vợ bé và con gái riêng của ông nào? Còn cái người họ Thái này nữa, là cháu ngoại vô dụng của thánh nào? Vậy mà cũng gọi là nhân vật quan trọng?”
Diệp Tiêu thở dài: “Đây là mệnh lệnh.”
“Cái này là lấy việc công làm việc tư! Chúng ta đâu phải lính đánh thuê cho họ!” Người nóng tính lầm bầm mắng, trên mặt vẫn còn vẻ khó chịu: “Lúc nãy chúng ta từ trên không nhìn xuống cũng thấy rồi, Dương thị con mẹ nó như địa ngục chốn trần gian, dù không ai lo cũng đừng bắt quân đội chúng ta đi chứ? Tạm thời sắp xếp công an cảnh sát có võ trang ở địa phương cũng được mà! Vậy không phải tốt hơn chỉ cứu vài người à?”
“Tấn tỉnh không có quân đội trấn thủ, những quân khu này…” Thanh niên trắng nõn giải thích: “Bây giờ cả nước và thế giới đều rơi vào cùng một tình huống, nhất thời khẳng định không thể lo nơi này được, ngay cả những nơi có lực lượng phòng vệ cũng….” Anh ta nói rồi nhìn về phía Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu khẽ gật đầu: “Bên trên không biết thế nào nhưng lực lượng phòng vệ chắc là đã xảy ra chuyện. Ý của bên trên là, họ sẽ nhanh chóng phái quân đội đến để giúp đỡ người sống sót rời khỏi đây.”
Nhưng thành phố này, chỉ sợ đã bị vứt bỏ.
Nói trắng ra, bọn họ không cần lo cho thành phố này, cứu được mục tiêu rồi đi luôn.
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Tiêu cũng có chút bất mãn.
Lần này bọn họ vừa về đã gặp phải biến cố lớn, liên hệ với cấp trên trước tiên, cứ nghĩ là sẽ nhận được chỉ thị cho hành động tiếp theo, có thể làm được gì đó cho những người dân đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng trước sự thay đổi lớn của tổ quốc. Vậy mà cấp trên của bọn họ không cho họ về quân đội, không đưa ra mệnh lệnh quan trọng, nghe đến vị trí của họ còn nhanh chóng sắp xếp cho họ cứu những người gần đây.
Quả thật bọn họ chỉ có mấy người, dù có năng lực nhưng đối mặt với một thành phố hỗn loạn có triệu dân cũng không làm được gì nhiều, chỉ có thể bảo vệ một số cá nhân có liên quan…
Anh nhìn thanh niên trắng nõn, hai người nhìn nhau, cũng hiểu rõ sầu lo trong lòng nhau.
Trung ương chắc đã xảy ra chút vấn đề.
Lúc này, một người ngồi chỗ xa nhất bỗng nói: “Đội trưởng Diệp, tôi cảm thấy không ổn lắm.” Sắc mặt anh ta có chút tái nhợt, nói với Diệp Tiêu: “Nhiệm vụ này không ổn đâu, sẽ có chuyện đó.”
Nghe xong lời của người này, mặt của những người khác cũng biến sắc, Diệp Tiêu nghiêm mặt hỏi: “Có biết cụ thể không?”
Người này tên là Trình Kỳ Nam, được bọn họ phát hiện lúc đang chấp hành nhiệm vụ, là người Hoa. Lúc ấy không thể nán lại nước ngoài nổi nữa nên bọn họ mang anh ta về. Tên này yếu xìu nhưng anh ta có một năng lực vô cùng thần kỳ, giác quan thứ sáu cực kỳ mạnh, thậm chí có xu hướng tiên tri, khả năng báo trước nguy hiểm rất chuẩn.
Vốn hôm nay bọn họ định bay thẳng về thủ đô, lúc đi ngang qua vùng trời của Dương thị, Trình Kỳ Nam đột nhiên đòi hạ cánh gấp.
Khi đó sắc mặt anh ta vô cùng khó xem, giống như không hạ cánh thì sẽ có chuyện gì đó rất đáng sợ xảy ra. Tất cả mọi người tin tưởng dự cảm của anh ta, lập tức hạ cánh, cũng vì thế nên bọn họ mới tránh được một kiếp.
Trình Kỳ Nam lắc đầu: “Tôi không cảm giác được rõ ràng, tóm lại là không tốt....” Anh ta dừng nói, vẻ mặt đột nhiên trở nên kỳ quái, sau đó chần chừ mở miệng: “Có cơ hội chuyển biến, sẽ gặp phải chuyện tốt?”
Người nóng tính bực bội: “Vậy rốt cuộc là tốt hay không tốt?”
Trình Kỳ Nam trả lời chậm rì rì: “Vừa rồi không tốt nhưng bây giờ trong không tốt có tốt, lần trước tôi cảm thấy điều này là khi tôi phát hiện cái mỏ vàng kia.”
Mọi người: “...”
“Mỏ vàng kia cuối cùng cũng không thuộc về cậu.” Nóng tính lầm bầm.
Diệp Tiêu biết hỏi anh ta nữa cũng chẳng được gì, quay đầu hỏi thanh niên trắng nõn: “Lão Bạch, cậu thấy thế nào?”
Bạch Trừng nhẹ nhàng nói: “Đầu tiên, tôi vẫn cho rằng mệnh lệnh này không hợp lý nhưng nếu như thiếu tướng Mẫn đích thân giao nhiệm vụ, dù có vô lý chúng ta cũng chỉ có thể nghe theo.”
Ánh mắt mọi người nhìn về hướng lão Bạch, anh ta tiếp tục điềm tĩnh nói: “Thứ hai, tính chất của tiểu đội chúng ta đặc thù, chưa từng lui tới những quân khu bộ đội, không có phê chuẩn của bên trên, chúng ta đi đâu cũng không được.”
Đây chính là chỗ khó của họ lúc này.
“Thứ ba, vấn đề lớn nhất của chúng ta là biết quá ít về tình huống trước mắt, cũng không biết chút gì về tình hình bên phía trung ương. Vì thế, tôi đề nghị, Dương thị, chúng ta vẫn phải vào, nhiệm vụ vẫn phải làm. Nhưng, làm việc theo hoàn cảnh.”
Câu “làm việc theo hoàn cảnh” này khiến cho mọi người đều nở nụ cười. Hay cho câu “làm việc theo hoàn cảnh”. Tuy nói phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, nhưng bọn họ không phải kẻ ngu cũng không phải người máy. Nếu bên trên có người thừa dịp loạn lạc mà sai sử bọn họ một cách mù quáng, bọn họ cũng không phải loại thành thật nghe lời.
Diệp Tiêu hỏi mọi người; “Mọi người thấy có được không?” dien/dan.LeQuydON
Cái người vẫn ôm laptop nãy giờ bỗng giơ laptop lên: “Một phần hệ thống theo dõi của Dương thị đã bị tôi khống chế.”
Diệp Tiêu suy tư một hồi, cũng cười: “Nếu đã vậy, chuẩn bị đi, xuất phát.”
Không lâu sau, tại một khu biệt thự trong Dương thị, có một ông lão đã về hưu nhận được thông báo, kêu ông ấy ở trong nhà đợi, cứu viện sẽ nhanh chóng đến.
Hai nhà khoa học bị nhốt trong phòng làm việc cũng nhận được thông báo tương tự.
Sau đó là hai mẹ con trốn dưới mật thất.
Người cuối cùng, là một nam sinh viên ở khu đại học thành Bắc. Từ khi zombie xuất hiện, hắn đã gọi vô số cú điện thoại cho ông ngoại hắn, bên kia dặn hắn từ từ chờ, hắn nắm chặt lấy điện thoại giống như nắm lấy tia hy vọng cuối cùng. Rốt cuộc, điện thoại lại vang lên lần nữa, là một dãi số xa lạ, hắn run run nghe: “Alo?”
“Thái Thành Lương à? Tôi là Diệp Tiêu.” Một giọng nam trầm ổn vang lên trong điện thoại: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Thái Thành Lương đã sớm khóc: “Là tôi, là tôi, tôi đang ở trường, trong hội trường, bên ngoài có nhiều zombie lắm, các anh nhanh tới cứu tôi!”
“Cậu cứ bình tĩnh, trời sắp tối rồi, đừng chạy lung tung, chúng tôi sẽ cố gắng đến đó vào ngày mai.” Người đàn ông kia dặn cái gì hắn cũng nhớ cho kỹ, không ngừng gật đầu rồi cúp điện thoại. Đối diện với ánh mắt ân cần của đám bạn xung quanh, hắn kích động nói: “Sẽ có người tới cứu chúng ta, chúng ta sắp được cứu rồi!”
“Là ai vậy, có nhiều không?”
“Là quân nhân rất mạnh mẽ, hình như là bộ đội đặc chủng.” Thái Thành Lương chỉ lo vui vẻ, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của đám bạn học xung quanh có gì biến hóa.
Tối nay, trong hội trường này, liên tục có người vụng trộm cầm điện thoại gọi cho bạn học, người yêu ở bên ngoài hoặc gần đấy.
“Ngày mai có quân nhân đến hội trường, mọi người nghĩ cách qua đây, cùng đi.”
“Ngày mai có cứu viện đến, đúng đúng, tới hội trường.”
“Mọi người ráng sắp xếp, mai gọi lại...”
Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, tin tức có cứu viện đến lan ra trong khu đại học thành Bắc rất nhanh.
...
Giờ này, Lâm Đàm Đàm đang buồn rầu vì chuyện trời sắp tối.
Hành trình của cô không hề thuận lợi. Mặc dù cô đã gắng hết sức tránh xa đám người qua đường nhưng vẫn thường xuyên đụng phải zombie, so xem ai chạy nhanh hơn với bọn chúng hết lần này tới lần khác, lúc thì đi đường vòng, lúc lại phải kiên trì đánh một trận.
Trời sắp tối, bản đồ biểu thị cô mới đi được có , km.
Mà đêm đến, zombie sẽ hoạt động mạnh, cô phải tìm một chỗ để qua đêm.
Cô để mắt đến một khu biệt thự, khu này tường rất cao, còn có lưới điện, bên ngoài nhiều zombie, bên trong ít zombie. Hơn nữa, trong một số căn biệt thự sát nhau trong khu này còn có hàng rào sắt, cửa sắt, trông vô cùng chắn chắn, với sức lực của zombie bây giờ, không cần lo lắng sẽ bị phá hư.
Vấn đề là cô phải trèo tường thế nào? Chưa kể, trước “ánh mắt của đông đảo quần chúng” zombie, có căn biệt thự nào không có zombie đồng ý “thu nhận” cô?
Tốt nhất là nhà trống, nhưng sao cô biết được nhà nào trống?
Kệ đi, mắt thấy trời sắp tối, gió càng lúc càng lớn, những con zombie càng lúc càng táo bạo, cô chọn một chỗ có ít zombie, dây màu xanh trong tay lại bắn ra, quấn lấy đỉnh của một cây cột chỗ bờ tường, mượn lực chạy đà, nhảy lên, trước khi những con zombie bên ngoài kịp phản ứng, cô quăng mình qua đầu tường.
Nặng nề té xuống.
Đau đau đau!
Hôm nay cô đã quăng mình như bao tải mấy lần rồi?
Những con zombie lang thang trong khu biệt thự lập tức nhào về phía cô, cô sử dụng dị năng trên cả tay và chân, bò lên lầu hai của một căn biệt thự, phía dưới lập tức bị một bầy zombie bu quanh.
Lâm Đàm Đàm thở phì phì, men theo phần rìa mỏng manh dùng để trang trí của căn biệt thự, di chuyển về phía cửa sổ lầu . Khó khăn lắm mới mò qua được, vừa quay đầu nhìn, hay lắm, cách lớp kính thủy tinh là một cái mặt zombie.
Sao ở đâu cũng có tụi bây hết!
Giỏi lắm, zombie đông thế mạnh...!
Lâm Đàm Đàm thấy thật tuyệt vọng.
Chính lúc này, căn biệt thự kế bên, ngay trước mặt của Lâm Đàm Đàm, cửa sổ lầu của căn biệt thự mở ra, một bà lão đứng trước cửa sổ, lo lắng vẫy tay gọi cô: “Cháu gái, qua đây!”