Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Đàm Đàm quay về phía Lữ Kiếm Bình: “Đây chắc là thủ trưởng Lữ, bản chất dị năng của tôi thực ra là truyền sinh cơ vào trong cơ thể, xúc tiến sự sinh trưởng của tế bào.”’
Lữ Kiếm Bình không hiểu: “Ồ? Thế à?” Nhưng sao đột nhiên cô ấy lại nhắc đến cái này?
Lâm Đàm Đàm nói tiếp: “Nên cũng có tác dụng xúc tiến mọc tóc.” Cô nhìn đường mép tóc đáng thương của ông ấy.
Lữ Kiếm Bình sờ cái ót trơn bóng theo bản năng, súy chút nữa đã nói ra suy nghĩ của mình ‘thật không?’ Nhưng ý thức vẫn còn Lý Quần và những người khác ở đây nên mới kiềm chế lại, ánh mắt ông nhìn Lâm Đàm Đàm đã có chút khen ngợi.
Lý Quần cũng sờ lên trán mình theo bản năng, tóc của ông ta nhiều hơn so với Lữ Kiếm Bình một chút nhưng người đã đến tuổi trung