Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Quần tỏ ra căng thẳng, hỏi: “Mấy người kia đâu?”
Thuộc hạ tâm phúc của ông ta lờ mờ đáp: “Không biết, không thấy người đến.”
“Đã mấy giờ rồi? Người nói sẽ đến mà giờ chạy đâu hết rồi!” Lý Quần bồn chồn nhưng vẫn phải ổn định tinh thần để suy nghĩ kế hoạch.
Xung quanh đều có người mai phục, Chu Nham đang chờ ở phía sau. Nhưng nhữn kẻ mai phục đều là người của ông ta, dù toàn là tinh anh nhưng chống lại một người có thể dùng một ngón tay để áp chế mấy chục người xuống đất như Diệp Tiêu, ông ta thật sự không chắc. Nhưng vẫn còn Chu Nham, một gã tam hệ chỉ là nói cho dễ nghe thôi chứ bản chất cũng chỉ là một kẻ điên.
Gã có râu kêu ông ta cố gắng hết sức kéo dài thời gian, ông ta rốt cuộc đang có chiêu gì nữa?
Lý Quần không hề có ý muốn giết Diệp Tiêu, ông ta chỉ muốn tống cổ họ đi, đừng có ở trước mặt khiến ông ta cảm thấy ngột ngạt. Nhưng vấn đề bây giờ không phải ông ta muốn hay không. Đã đến nước này, đương nhiên ông ta mong là có thể một lần giết được Diệp Tiêu.
Chỉ hi vọng mấy người kia đáng tin một chút.
Ông ta không hề biết những người ông ta cho là chủ lực của Hồng Môn yến này đã sớm bỏ ông ta lại, đến một chỗ khác để phục kích, đã vậy họ còn vồ hụt, đang vô cùng ảo não.
Bên này, Diệp Tiêu đã tới cửa.
Ngoài mặt anh đưa theo một đám người, gồm Lâm Đàm Đàm, Từ Ly, dị năng giả khống chế- Mai Bách Sinh, một dị năng giả có thể đóng băng xung quanh- Phàn Phương. Ngoài ra còn ba dị năng giả khác, một lôi hệ dị năng giả, một người có năng lực thấu thị và một dị năng giả không gian.
Đương nhiên, trừ anh ra những người khác đều bị chặn lại.
Nhưng Diệp Tiêu không quan tâm, anh vẫy vẫy tay, vài luồng gió đẩy những kẻ chắn đường ra, những nòng súng chỉa vào họ cũng bị ép xuống một loạt, anh dẫn người vào đại doanh của Lý Quần.
Địa bàn của Lý Quần không tệ, là một đám nhà lầu, sân diễn tập từng khối từng khối, đồn trú mấy chục ngàn quân lính. Đương nhiên con số đó chỉ là ước chừng, những quân nhân chiếm chức vụ chính chỉ có một phần, còn lại toàn là do chính bản thân Lý Quần chiêu mộ được sau này. Dù vậy, mấy chục ngàn binh lính thân tín cũng là chỗ cho Lý Quần dựa vào.
Thường ngày sống giữa đám lính khiến Lý Quần cảm thấy rất an tâm, đây cũng là nguyên nhân lớn sau cùng để ông ta đồng ý phối hợp với họ. Thế mà lúc Diệp Tiêu dẫn theo bảy người đến, ông ta lại thấy hoảng hốt.
Ông ta nuốt nước miếng, cố gắng nói cười: “Đến đây, ngồi chút đi.”
Vì muốn kéo dài thời gian, ông ta còn cho người chuẩn bị một ít thức ăn, miễn cưỡng ra vẻ như một buổi mời cơm. Sau đó lại nói với Diệp Tiêu rằng ông ta muốn đến thủ đô, phần lớn người của ông ta tại đây là tất cả cơ nghiệp cũng chỉ có Diệp Tiêu mới xứng đáng tiếp nhận, bọn họ sẽ biến chiến tranh thành tơ lụa, vân vân và mây mây.
Ông ta nói như moi hết ruột gan, người đứng ngoài xem cũng phải sốt ruột thay.
Diệp Tiêu không muốn dài dòng với ông ta:” Ông kêu tôi đến đây là muốn phục kích tôi tại đây nhỉ? Thuộc hạ của ông không có bao nhiêu dị năng giả lợi hại, giờ có thêm Chu Nham nhưng khẳng định không chỉ có mình gã. Ông thỉnh bao nhiêu người viện trợ thì kêu hết ra đi, đừng lề mề, chúng ta dứt khoát luôn.”
Lý Quần tròn mắt nhìn anh.
Diệp Tiêu cười, duỗi tay ra, Lý Quần không nhịn được đánh về phía anh nhưng lại bị anh áp lên ghế dựa, sau đó bị Mai Bách Sinh rút ra một sợi dây thừng buộc luôn vào ghế, còn treo cái gì đen đen vào cổ ông ta nữa.
Mai Bách Sinh cười thật man rợ: “Điều khiển từ xa đó, ông mà không ngoan… Bùm! Tôi cho ông nổ tan xác, một chút xương cốt cũng không còn.”
Lý Quần trợn mắt há mồm, đám tâm phúc của ông ta đứng ngay đó nhưng không kịp phản ứng, ngay cả hai bảo vệ luôn bên cạnh ông ta không rời vừa kịp phản ứng nhưng mới bước lên một bước đã bị một sức mạnh nào đó cản lại, đè trên đất không thể động đậy.
Diệp Tiêu cười nhạt: “Kêu những người không có liên quan lui xuống. Đây là ân oán cá nhân, không cần phải tăng số vật hy sinh không cần thiết.
Lý Quần nói không ra lời.
Mai Bách Sinh đè lên tay ông ta làm phát ra một tiếng động, sau đó một sự đau đớn khó hình dung tấn công vào óc khiến Lý Quần hét lên thê thảm, vừa cúi đầu đã thấy hai tay mình như bị nọc đọc ăn mòn, da thịt bắt đầu biến đen.
Ông ta vội hét lên: “Lui ra phía sau, lui lại hết cho tôi, hủy bỏ kế hoạch!” Mẹ nó, còn phục kích cái rắm, mấy người này vốn không phải người mà!
Diệp Tiêu: “Lui về phía sau mét.”
“ mét, lui về phía sau mét!” Lý Quần mắng những tên tâm phúc vẫn còn chần chờ, không nhúc nhích ở giữa sân: “Nhanh cút cho tôi! Còn đứng đó làm gì!” Thịt trên tay ông ta sắp bị ăn mòn đến tận xương rồi!
Ông ta lại quay đầu nói với Diệp Tiêu: “Hiểu lầm, cậu hiểu lầm rồi! Tôi không muốn gây khó khăn cho cậu, tôi bị ép!”
Diệp Tiêu