"Hôm đó, nói sao nhỉ, Mạc Lăng đã thật sự chọn phe cho mình.
Dù rằng tôi không thích sự lựa chọn của cô ấy lắm, nhưng ít nhất thì cô ấy đã cho tôi một lý do để giữ lại mạng sống cho cô ấy.
Vậy nhưng lại có một biến số xảy ra cho tôi, nó thật sự khiến tôi rất không hài lòng!"
Lư Hữu Ngọc vừa nói vừa dừng, nghe qua có vẻ giống như đang tự đọc thoại một mình chứ không phải chủ đích nói cho tôi nghe.
"Hạ Thanh à, cô đã lựa chọn cái chết." Giọng anh ta nghe qua có vẻ gay gắt, dường như anh ta đã vô cùng chán ghét sự lựa chọn của tôi.
"Mặc dù tôi đã tạo cho cô nhiều sự lựa chọn như vậy, nhưng cô lại lựa chọn cái chết? Vì sao cô lại dùng sự cực đoan đó để đối đầu với tôi?"
Giọng nói của Lư Hữu Ngọc càng lúc càng lên cao, dường như anh ta đã sắp không còn kiềm nén được những suy nghĩ trong lòng.
"Cô có thể giết Tư Kiều để giải thoát cho Mạc Lăng, cô có thể giết Chu Trình để giúp đỡ cô ấy, hoặc thậm chí, cô có thể giết Mạc Lăng để cứu Cảnh Mặc.
Nhưng cô không làm thế, cô chọn giết chính mình! Vì sao vậy? Chẳng lẽ đối với cô, cái chết chỉ nhẹ tựa lông hồng thôi sao?"
Tôi chẳng có một chút phản ứng, cũng chẳng thèm trả lời.
Tôi muốn nằm im ở đây để nghe xem, rốt cuộc thì anh ta muốn nói cái gì.
Mà tôi cũng chẳng cần phải đợi lâu thì đã nghe Lư Hữu Ngọc nói tiếp: "Tôi muốn thử nghiệm một thứ, Hạ Thanh à! Tôi muốn xem Cảnh Mặc sẽ trở thành người như thế nào.
Em ấy đã bộc phát hai lần để cứu cô, lần thứ nhất là cứu chữa cực hạn, lần thứ hai là hủy diệt cực hạn.
Vậy lần thứ ba, lần thứ ba này liệu em ấy sẽ trở thành thứ gì?"
Giọng nói của Lư Hữu Ngọc bỗng nhiên trở nên thật điên cuồng, và đến câu nói cuối cùng, tôi cảm thấy anh ta hình như đã phát rồ mất rồi!
Anh ta lục tìm trong túi áo thứ gì đó, tôi nghe mấy tiếng sột soạt thật rõ.
Sau đó là tiếng rột roạt mở nắp, rồi tiếng xẹt xẹt mở túi nilong.
Cũng không biết anh ta đang làm gì, nhưng đến khi anh ta đến gần tôi thì tôi chợt cảm thấy có một cảm giác nguy hiểm đang cận kề, như răng nanh của một con rắn độc đã chạm lên da cổ.
Anh ta nói: "Đây là X-, loại thuốc mà chúng tôi vừa nghiên cứu xong.
Bề ngoài thì nó chính là thuốc được nghiên cứu ra để cứu cô, nhưng mà bên trong thì, tuy vẫn sẽ khiến cô tỉnh lại thôi, nhưng tỉnh lại với hình thái thế nào thì tôi hoàn toàn không thể nào biết được!"
Tiếp đó tôi cảm giác có một mũi tiêm đâm vào da thịt.
Cảm giác dòng chất lỏng đó theo mạch máu chạy khắp cơ thể quả thật chẳng dễ chịu chút nào.
Tôi khẽ nhíu mày, trong lòng thầm mắng chửi cái tên đang khúc khích cười điên cuồng kia không biết đã bao nhiêu câu.
Lư Hữu Ngọc ghé sát vào tai tôi, thì thầm rằng: "Cô cứ gọi tên Cảnh Mặc thử xem, xem em ấy có nghe thấy mà đến cứu cô không?"
Tôi lại thầm chửi: Mả cha cái tên điên này! Cảnh Mặc có biết đọc suy nghĩ đâu mà đi réo tên em ấy? Mà cho dù có gọi thì em ấy đến đây kịp sao? Rõ ràng anh đã lường trước hết rồi thì mới dám giở cái trò này ra chứ!
Ôi, thật là tức chết đi mà!
Cùng với tiếng bước chân đang dần rời xa của Lư Hữu Ngọc là cảm giác nóng bức đang dần lan toả trong người tôi.
Nó là một cảm giác cực kỳ khó chịu, tựa như có hàng vạn con sâu đang không ngừng theo mạch máu đi đến khắp nơi trong cơ thể, sau đó dùng cái hàm răng chẳng chút sắc nhọn của mình từng chút từng chút gặm nhắm từng bộ phận trong cơ thể.
Mặc dù không quá đau, nhưng rất ngứa!
Tôi khó chịu uốn éo thân mình, trong lòng thì đã lôi đến đời ông cố ông tổ của Lư Hữu Ngọc ra để chửi.
Cảm giác nóng rát ngày càng tăng lên, cảm giác ngứa ngáy cũng chẳng giảm bớt.
Tôi mệt mỏi nhíu chặt chân mày.
Mặc dù đã rất cố gắng chịu đựng nhưng trong lòng tôi đã bắt đầu có cảm giác sụp đổ.
Tôi bỗng nghĩ rằng không biết vì sao tôi lại có mặt ở thế giới này để làm gì, chẳng lẽ là để được tận mắt chứng kiến và chịu đựng tất thảy những thứ đáng khinh ở thế giới này hay sao.
Tôi cũng chẳng biết nữa, nhưng suy nghĩ muốn kết thúc cuộc sống đầy đau khổ và uể oải này đang lớn lên theo từng giây.
Mỗi giây trôi qua tôi lại càng muốn rời xa thế giới này, rời xa cái bể khổ thế gian này thì chính là cực lạc.
Mặc cho tôi đang nghĩ vu vơ hay đang nghĩ chính sự, cơ thể tôi đang thay đổi dần dần theo thời gian.
Tôi cảm thấy dường như trên cổ tôi có mọc ra một vài cái xúc tu, còn móng tay móng chân thì cứ thay đổi hình dạng liên hồi.
Tôi cũng không biết hiện tại cơ thể tôi đã biến thành cái dạng gì luôn nữa, nhưng một loại sức mạnh mãnh liệt đang tuôn trào bên trong huyết quản của tôi.
Nó ép tôi phải sống dậy, phải mở mắt, nhưng trong tròng mắt của tôi lại chẳng chứa đựng bất kỳ một hình ảnh nào, cả thế giới của tôi hiện tại chỉ có độc một màu đen.
Vậy là tôi đang tỉnh hay đang mê? Tôi cũng chẳng biết nữa, nhưng hình như tôi đứng lên rồi, cơ thể đang chao đảo đi về phía trước, các xúc tu vươn ra phá hủy hoàn toàn những thứ chặn đường, và cả những người chạy đến ngăn cản, tất cả bọn họ dường như đều đã không còn thở nữa rồi!
Tôi muốn đau lòng cho những người đó một chút, nhưng hình như tất cả các cảm xúc của tôi đều đã bị một thứ gì đó nuốt mất, và thứ đó khiến cho cái cơ thể biến dạng này của tôi trở nên mạnh hơn.
Nó nhấc bổng một thứ gì đó nặng lắm rồi vứt ra xa, tôi chẳng hình dung nổi nó là thứ gì, nhưng có vẻ giống một cục đá to bằng cả căn nhà.
Cục đá đó rơi xuống bên dưới lại khiến cho vô số người mất mạng.
Tôi chẳng dám buồn, vì chỉ cần có một cảm xúc thôi cũng sẽ khiến cái thứ biến dạng kia mạnh lên ghê lắm!
Cơ thể tôi lại tiến về phía trước.
Có lẽ nó biết mục tiêu mà nó đang tìm kiếm là thứ gì, vì thế nó cứ đi thẳng mà chẳng hề ngập ngừng hay suy nghĩ.
Và cho đến khi nó dừng lại, phía trước là một mảnh im ắng đến đáng sợ, còn phía sau đã chất đống vô số những xác người.
Nó dừng lại thật lâu trước cái thứ kia, sau đó tôi bỗng nghe thấy một giọng nữ vang lên như đang run rẩy: "Hạ Thanh?"
Tôi nghĩ thầm, à, ra là nó đi tìm Mạc Lăng à? Cũng phải, chị ấy là nữ chính mà! Bất cứ thứ gì bất thường trong câu chuyện này đều sẽ hướng về chị ấy cầu giải quyết.
Thế nhưng tiếp đó tôi lại nghe thấy Mạc Lăng như đang cực kỳ sợ hãi cùng lo lắng mà thiều thào mấy chữ: "Cảnh Mặc!"
Bỗng nhiên tôi trơ ra mất mấy giây, cả thế giới trước mắt đều như đang sụp đổ.