Từ An đạp thắng, 'két' một tiếng, chiếc xe đã ngay ngắn dừng bên lề đường. Giọng cậu có chút ngạc nhiên: "Anh họ, anh đặt bom trên xe những người kia?" Vẻ mặt kinh ngạc của Từ An khiến Từ Vũ Hàn có chút cứng người.
Từ Vũ Hàn không phải là kẻ cuồng sát, nhưng hắn là một người tàn nhẫn. Hắn có thể vì những người qua đường mà ra tay giết chết một nhóm người trong siêu thị, hắn cũng có thể vì người khác lấy mình ra làm mồi nhử mà giết cả đội ngũ của đối phương.
Từ Vũ Hàn tự nhận mình không phải là người tốt lành gì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Từ An, hắn lại có chút lo lắng, sợ rằng cậu sẽ cho rằng mình quá mức tàn nhẫn, sẽ thấy chán ghét mình. Lời nói vòng một vòng, cuối cùng vẫn ra khỏi miệng: "Cậu... cảm thấy tôi quá tàn nhẫn?"
"Không có! Dù anh họ làm gì em cũng sẽ ủng hộ!" Từ An lập tức trả lời. Kỳ thật sau khi nghe Từ Vũ Hàn nói, cảm nhận của cậu chính là: Hóa ra anh họ cũng mang theo bom, mình còn chưa từng thấy bom nổ là như thế nào đâu, thật muốn xem làm sao bây giờ?
Bởi vậy mới nói, Từ Vũ Hàn vẫn chưa hiểu rõ được em họ nhà mình, vậy nên cứ để hắn thấp thỏm tiếp đi. Người ta có câu, quan tâm quá sẽ bị loạn.
Từ An đạp ga, chiếc xe một lần nữa như một tia sáng vụt qua giữa màn đêm. Chưa đến mười phút sau, bọn họ đã đuổi kịp đội ngũ kia. Thấy hai chiếc xe đang ngừng bên đường, Từ An ngừng xe lại, ngoại trừ Từ Diệp thì nhóm Từ An đều xuống xe.
Thấy bọn họ, người đàn ông dẫn đầu kinh ngạc, sau đó cười gượng bước lại gần: "Các cậu không sao chứ? Lúc nãy bọn tôi sợ làm vướng chân mọi người nên đã đi trước. May mắn là các cậu đều an toàn."
Từ An coi như được mở rộng tầm mắt, như thế nào gọi là mặt dày, không cũng bị nói thành có.
Có mấy nam sinh từ trên chiếc bus bước xuống, ánh mắt đề phòng không có thiện ý nhìn đám người Từ Vũ Hàn: "Các người có ai bị thương hay không? Đừng có làm liên lụy đến bọn tôi." Một cậu nam sinh nói xong, mấy người sau lưng cậu ta liền đi đến cạnh bọn họ, ra vẻ đường đường chính chính.
"Bọn tôi muốn kiểm tra xem trên người các anh có vết thương hay không, tốt nhất đừng phản kháng." Một nam sinh nói, ánh mắt tham lam nhìn hai khẩu súng lục giắt trên thắt lưng Từ Vũ Hàn và A Quân. Có người không nhịn được, vươn tay muốn cướp súng, còn chưa chạm tới đã nghe một tiếng xé gió, theo sau là cảm giác đau đớn đứt lìa.
"Aaa!" Kẻ kia hét lên, ôm lấy bàn tay phải đã mất đi năm ngón tay, đứng không vững ngồi bệt xuống đất. Năm ngón tay không biết đã rơi ở chỗ nào, máu trên tay kẻ kia vẫn không ngừng chảy, dù ban đêm không đủ ánh sáng nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt của nam sinh đó nhợt nhạt không có một chút huyết sắc.
Từ An cầm một mảnh vải sạch sẽ, tỉ mỉ lau chùi lưỡi kiếm. Thấy lưỡi kiếm của Khuyết Nguyệt không còn bẩn như lúc nãy, mới quay đầu nhìn nam sinh kia, nhếch môi cười lộ ra chiếc răng nanh: "Vừa rồi tôi cầm kiếm không chắc, lỡ chặt mất mấy thứ bẩn thỉu rồi, xin lỗi nhé."
Từ An vẻ mặt rất là vô tội, bởi vì đêm tối đã thay cậu che dấu vẻ tàn nhẫn. Như nhớ ra cái gì, Từ An bổ sung: "Quên mất, lúc nãy tôi dùng kiếm chém tang thi xong vẫn chưa tẩy sạch, trên lưỡi kiếm còn dính máu của tang thi, cậu không phải là bị lây nhiễm rồi chứ?" Hừ hừ, muốn chạm vào anh họ, còn không nghĩ xem bản thân có tư cách không.
Nghe lời nói của Từ An, người đang đứng xung quanh nam sinh tự động lùi lại, kể cả mấy người bạn của cậu ta cũng cách ra xa.
Từ những người đã chết trước kia nên bọn họ biết, nếu để máu tang thi bám lên vết thương cũng sẽ bị lây nhiễm. Quả nhiên, máu trên tay nam sinh chảy ra rất nhanh biến thành màu tím, xuất hiện mùi hôi thối, tuy không nồng như mùi của tang thi nhưng cũng biết được, cậu ta sống không lâu nữa.
Nói ra cũng thật châm chọc, mới trước đó không lâu, khi những học sinh khác vì phát hiện trên người nhiễm virus tang thi mà bị bỏ lại, nam sinh này cũng là một trong những kẻ xa lánh mấy người kia, còn dùng lời nói không tốt chửi bới bọn họ. Bây giờ chịu cùng cảnh ngộ, cậu ta mới biết cảm giác đó tuyệt vọng cỡ nào
Từ An lùi về sau đứng bên cạnh Từ Vũ Hàn, dùng vẻ mặt cực kỳ vô tội nhìn hắn.
Em họ là vì mình mới làm như vậy, hơn nữa không còn lơ mình như lúc sáng, Từ Vũ Hàn vui vẻ còn không kịp, nói chi trách móc.
Cậu nam sinh kia đột nhiên bật dậy nhào về phía Từ An, đỏ mắt la hét: "Thằng khốn! Mày hại tao, là mày hại tao! Có chết tao cũng kéo mày chết chung!"
Từ An nhấc chân đạp vào ngực nam sinh, khiến cậu ta nằm gục dưới đất. Cậu cười một tiếng, giơ đầu kiếm đặt lên yết hầu cậu ta: "Đừng bao giờ có ý định cướp những thứ không thuộc về mình, bởi vì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Từ An nói với mấy nam sinh, cũng là nói với những người đàn ông của đội ngũ kia.
Từ Vũ Hàn đột nhiên cầm lấy tay Từ An đâm xuống, lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua yết hầu của nam sinh, sau đó trở tay, bổ đầu nam sinh đó ra làm đôi.
"A!" Từ An lúc này mới giật mình, khẽ kêu một tiếng. Từ Vũ Hàn nắm tay Từ An rút kiếm về, vươn cái tay rảnh rỗi vuốt tóc cậu: "Không có gì, đừng sợ."
Kỳ thật tiếng 'a' đó của Từ An là muốn nói: 'A! Anh họ! Em vừa mới lau kiếm xong, lại bị anh làm bẩn rồi!' Tiếc là Từ Vũ Hàn không biết, mà Từ An sau khi nghe hắn an ủi thì cũng không định nói hết. Vậy nên, có khi hiểu lầm cũng là một chuyện tốt đẹp.
Mấy nam sinh đứng gần đó chịu không nổi cảnh này, chạy đi nôn mửa, học sinh trên xe bus cũng có vài người xô đẩy chạy xuống. Tiếng nôn ọe vang lên, trong không khí ngoại trừ mùi máu tanh chính là mùi ôi chua của dịch dạ dày.
Từ Vũ Hàn thờ ơ liếc nhìn xác của nam sinh, lạnh nhạt hỏi người đàn ông: "Chúng ta lên đường được chứ?"
Người đàn ông cứng người, gượng gạo nói: "Được! Được! Đương nhiên là được." Ông ta quay sang nói với những người khác: "Mọi người, mau thu dọn chuẩn bị lên đường."
Từ An rẩu rĩ lấy một mảnh vải sạch khác vừa lau kiếm vừa trở về xe, mấy miếng vải này là xé từ trang phục bị hỏng của cậu, cũng không có nhiều đâu, đợi khi tìm được chỗ nghỉ có nước thì phải giặt sạch để sau này dùng nữa mới được.
Khi Từ An mở cửa ghế phó lái thì không thấy Từ Diệp đâu, nhìn vào trong mới phát hiện cậu ta không biết từ lúc nào đã nằm ở băng ghế sau nhắm mắt ngủ, hoàn toàn không để tâm đến động tĩnh bên ngoài. Từ An cũng mệt mỏi, mở cửa ghế sau ngồi vào. Từ Diệp lập tức nhổm dậy gối đầu lên chân cậu, khiến Từ An không còn lời nào để nói.
A Quân vẫn còn nghĩ đến cảnh lúc nãy Từ An dùng lưỡi kiếm giết tang thi chém đứt ngón tay nam sinh kia, nhìn Từ Vũ Hàn sâu xa nói: "A Hàn, tuy không xác định được cậu ta có phải là Từ An em họ cậu hay không. Nhưng chắc chắn một điều, cậu ta không hề đơn thuần."
Từ Vũ Hàn mỉm cười, nghiêng đầu nhìn A Quân: "Chẳng sao cả, tôi không bận tâm cậu ấy là ai, không bận tâm cậu ấy ngây thơ thật hay giả đơn thuần. Tôi chỉ biết, cậu ấy không có ác ý với tôi là được."
"Vả lại..." Từ Vũ Hàn nghĩ đến Từ An vì mình mà tức giận ra tay chém người, nụ cười trên khóe miệng càng sâu: "Ở mạt thế này, người đơn thuần chết rất nhanh. Mà tôi còn muốn tiểu An của tôi, không những sống, mà còn phải sống thật tốt."
A Quân nhìn Từ Vũ Hàn, hết nói nổi. Từ Vũ Hàn đột nhiên dùng giọng điệu cổ quái nói một câu: "Đợi một thời gian nữa, sau khi chúng ta thành lập căn cứ tạm thời, có lẽ 'trợ lý đặc biệt' của tôi cũng sắp đến, chúc cậu may mắn."
A Quân: "..."
A Quân cứng người đứng hình mất mấy giây, sau đó hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, chậm rãi đi về phía xe.
Từ Vũ Hàn mở cửa xe, nhìn hai đứa nhỏ dính với nhau ngồi ngủ ở ghế sau, vừa buồn cười lại vừa bực mình, ánh mắt nhìn Từ Diệp có chút khó chịu. Khi nhìn đến vẻ mệt mỏi trên mặt Từ An, sắc mặt nhu hòa hơn vài phần.
Mạt thế đến, hắn lại không thể để Từ An sống một cuộc sống thoải mái. Một đứa nhỏ mới mười tám tuổi phải cầm kiếm chém tang thi, tính cách có trở nên tàn nhẫn cũng không phải kỳ lạ.
Dù sao, Từ Vũ Hàn cũng sẽ không ghét một Từ An tàn nhẫn, một Từ An biết ngụy trang. Hai tay của hắn không biết đã nhuộm máu của bao nhiêu người, hắn so với cậu còn tàn nhẫn hơn nhiều.