Ánh mắt Từ An lạnh lẽo, không nói một lời phóng ra hai đạo tinh thần lực tấn công vào đầu bọn chúng.
Dị năng hệ tinh thần của Từ An theo cậu xuyên đến đây, tuy lúc mới xuyên đến thì đã trở lại cấp , nhưng tốc độ tăng cấp đặc biệt nhanh, hiện tại đã đạt đỉnh cấp , sắp đột phá cấp . Hai tên kia tuy cũng là dị năng giả nhưng bọn chúng cùng lắm là cấp một trung cấp, sao có thể chống lại khống chế của Từ An?
Kỹ năng hệ tinh thần rất đặc thù, có thể đọc trí nhớ, có thể tấn công, đáng sợ nhất đó chính là có thể điều khiển người khác mà những người xung quanh không hề phát hiện ra sự bất thường. Mà hệ tinh thần cũng đòi hỏi dị năng giả sử hữu chúng phải có định lực cực kỳ cao, nếu không chỉ cần không cẩn thận, hoặc sẽ bị biến thành si ngốc, hoặc là sẽ biến thành lúc tỉnh lúc điên không phân biệt được đâu là ký ức của mình đâu là ký ức của kẻ bị khống chế.
Sau khi khống chế hai kẻ kia, Từ An lập tức tìm lấy đồ trong áo khoác của một tên. Đừng hỏi tại sao cậu biết chính xác đồ mình cần tìm nằm ở đâu, chẳng lẽ không biết đọc ký ức à?
Từ An cao hứng lấy ra một xâu chìa khóa, trong số này có một cái là chìa khóa kho lương thực của Viên Chính, mấy cái còn lại là chìa khóa cổng và khóa bảo an. Viên Chính có ba kho lương, nếu bọn họ chiếm được một phần ba thì sẽ trở thành một lợi thế không nhỏ, cộng thêm mấy chìa khóa bảo an này, có thể giúp ích cho Từ Vũ Hàn rất nhiều.
Đúng lúc này kết giới tinh thần dao động, dường như bị bức bách phá ra một lỗ hổng, Từ An giật mình xoay người lại thì nhìn thấy Từ Vũ Hàn đứng ở đầu con hẻm.
Do ngược sáng nên cậu không thấy được biểu tình trên mặt hắn, nhưng áp bức từ trên người hắn vẫn khiến sống lưng Từ An lạnh toát. "Em đang làm cái gì?" Giọng nói Từ Vũ Hàn rất trầm, cũng rất lãnh.
Khoảng thời gian sau khi cậu tỉnh lại từ trong hôn mê, thái độ của Từ Vũ Hàn luôn thay đổi thất thường cực kỳ khó đoán, lúc thì ôn nhu đến mức chảy ra nước, lúc thì lạnh băng đến mức có thể làm kem. Dần dần Từ An cũng chẳng thèm tò mò nguyên nhân vì sao nữa, vì dù có tò mò, Từ Vũ Hàn cũng chẳng giải thích cho cậu.
Từ An giơ mấy cái chìa khóa lên: "Đây là chìa khóa kho lương lúc trước anh nói phải không? Chỉ cần làm lại bản sao, sau này chúng ta muốn chiếm Viên Chính sẽ dễ dàng hơn rất nhiều." Lý do Từ An không trực tiếp lấy đi là vì cậu còn muốn dùng hai người này làm gián điệp, nếu chìa khóa của họ bị mất, chắc chắn người của Hòa Tiến sẽ đề phòng.
Từ Vũ Hàn nhìn chìa khóa trên tay Từ An, không nói lời nào cũng không nhận lấy, vươn tay nắm chặt cổ tay cậu kéo đi.
Từ An bị động tác đột ngột của Từ Vũ Hàn làm sững sờ, đến khi cảm nhận được ánh mắt của không ít người nhìn về phía bọn họ mới hồi thần, muốn giãy khỏi tay hắn, nhưng hành động của cậu chỉ càng khiến cho Từ Vũ Hàn dùng sức nắm chặt hơn.
Khoảng đường từ khu chợ về đến dãy phòng của bọn họ không xa, nhưng dọc đường cũng đã thu hút không ít tầm mắt.
Kéo Từ An vào phòng Từ Vũ Hàn lập tức đóng mạnh cửa gỗ lại, nhiệt độ trong phòng cấp tốc hạ xuống, thậm chí có thể nhìn thấy sương lạnh từ hơi thở của cậu. Từ An rùng mình lùi lại giữ khoảng cách với Từ Vũ Hàn, không còn cách nào, nhiệt độ quanh người hắn thật sự quá thấp.
Vẻ mặt Từ Vũ Hàn u ám, cường thế nói: "Những chuyện này không cần em nhúng tay vào, tự tôi có kế hoạch." Hắn đã điều tra được hai kẻ kia có sở thích đặc biệt, vốn định tìm một thiếu niên đến dụ bọn chúng, ai ngờ được đứa nhỏ không an phận nhà mình lại tự ý hành động.
Từ Vũ Hàn vô cùng tức giận, nhất là khi nhìn thấy loại ánh mắt trần trụi của hai kẻ kia đặt trên người Từ An.
Từ An không phục: "Em có thể giúp, dù sao thì dị năng của em có thể khống chế bọn chúng, nếu dùng thủ đoạn để cướp nói không chừng sẽ đánh rắn động cỏ."
Chưa nói xong thì Từ An đã cảm nhận được quanh người lạnh băng, một lực lớn đẩy cậu lui lại, lưng va vào vách tường làm Từ An đau nhăn mặt. Cậu thấy gương mặt Từ Vũ Hàn ngày càng gần, không hiểu sao trái tim trong lồng ngực cứ đập liên hồi, mặt cũng thoắt cái đỏ lên.
Từ Vũ Hàn một tay chống tường một tay giữ gáy Từ An, ánh mắt như có ngọn lửa đang nhảy nhót, cúi người hôn lên đôi môi mà hắn vẫn luôn thèm muốn.
Từ An mở to mắt, hai mắt không dám chớp nhìn chòng chọc Từ Vũ Hàn. Khác với lần đút nước kia, lúc này nụ hôn của Từ Vũ Hàn tràn ngập tính xâm chiếm, nóng bỏng cuồng dã, dường như muốn cướp đi toàn bộ không khí. Nghẹn thở khiến cho mắt Từ An phủ lên một tầng sương mỏng không khỏi dùng nắm tay đã mềm nhũn vô lực đẩy lòng ngực người kia.
Từ An sắp không thở nổi thì Từ Vũ Hàn mới luyến tiếc buông cậu ra, thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, trong mắt hắn thoáng hiện qua nét do dự lo lắng, nhưng rất nhanh đã bị u ám dưới đáy mắt che khuất.
Giọng Từ Vũ Hàn khàn khàn, cúi người dụ hoặc nói bên tai Từ An: "Tiểu An, tôi thích em. Không phải thích của anh họ với em trai mà giống như là tình nhân, không những muốn ôm em, hôn em, tôi còn muốn làm em."
Từ An bối rối, hai mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, lắp bắp nói: "Nhưng mà... chúng ta... A!"
Từ Vũ Hàn nắm cằm Từ An kéo lên, để cậu đối diện ánh mắt của mình: "Tiểu An, đừng nói dối, cũng đừng lừa gạt tôi."
"Tôi sẽ đợi, đợi đến khi nào em chấp nhận lời tỏ tình của tôi, trước đó tôi sẽ không bắt ép em. Nhưng em phải nhớ một điều, tôi khoan nhượng em không có nghĩa là tôi chấp nhận việc em thân thiết với người khác, bất kể là nam hay nữ. Nếu không, tôi sẽ không tha cho kẻ kia."
Từ An phát ngốc tại chỗ, người anh trai mà mình yêu quý lại nói thích mình, thích như kiểu tình nhân. Tâm hồn nhỏ bé của đứa nhỏ bị kinh hách, cả người cậu đơ ra, run rẩy cúi đầu nhìn mũi chân, không dám đối mặt với Từ Vũ Hàn.
Từ Vũ Hàn không làm khó cậu vì hắn muốn để cậu từ từ tiếp nhận mình, nhưng khi nhìn thấy Từ An giống như bị dọa sợ, không muốn nhìn mình lấy một cái, trong lòng Từ Vũ Hàn vẫn đau như cắt, trên khóe môi nở một nụ cười khổ.
Buông Từ An ra rồi lui về sau, Từ Vũ Hàn không nói thêm câu nào cầm theo áo khoác rời khỏi phòng.
'Cạch' một tiếng, cánh cửa phòng đóng lại, Từ An lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nhiệt độ trên mặt nóng bỏng giống như bị sốt, cậu cầm lấy chai nước mở nắp trút ngược từ trên đầu xuống. Từ An vô thức đưa tay sờ lên ngực, nơi đó trái tim đập thật mạnh, không theo một tiết tấu nào, hoàn toàn loạn nhịp.
Thình thịch! Thình thịch!
Cả căn phòng yên tĩnh khiến Từ An càng nghe rõ nhịp tim của chính mình, vẻ đỏ ửng trên mặt cậu dần lui, thay vào đó là một màu tái nhợt.
Từ Vũ Hàn rất quan trọng đối với Từ An, từ sau khi xuyên qua, cậu đã có thói quen luôn ở bên cạnh hắn, cậu nghĩ bản thân vẫn luôn xem Từ Vũ Hàn như một người anh trai. Nhưng khi người anh trai này đột nhiên tỏ tình với mình, thậm chí còn... còn cường hôn, Từ An cũng không cảm thấy chán ghét.
Từ An nhìn khuôn mặt của mình phản chiếu trên tấm gương nhỏ treo tường, khóe môi bị cắn rách sưng đỏ, trong miệng còn vương lại mùi rỉ sắc. Cậu vươn tay sờ môi, sững người một lúc, sau đó thì lắc đầu mấy cái, nước đọng trên tóc văng ra ướt một mảng sàn nhà.
Cúi đầu nhìn móng vuốt sắc bén còn hơn cả đao kiếm của mình, trong mắt Từ An hiện lên vẻ khủng hoảng.
Dù có thích đi nữa, nếu Từ Vũ Hàn biết cậu không phải 'Từ An' kia, thậm chí còn không phải con người, liệu có chán ghét cậu hay không? Nếu biết cậu chỉ là một linh hồn từ tương lai đến, một quái vật được tạo ra từ quá trình thí nghiệm, liệu có cảm thấy cậu thực ghê tởm hay không?
Chỉ cần tưởng tượng một chút cảnh Từ Vũ Hàn dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình, đáy lòng Từ An lập tức lạnh buốt.
Đến tối cũng không thấy Từ Vũ Hàn trở lại, Từ An mặc nguyên bộ đồ ẩm ướt vùi vào trong chăn, đầu chôn dưới gối. Trong bóng tối thi thoảng lóe lên ánh sáng màu ngọc bích nhàn nhạt, dường như còn mang theo giọt nước.
Hai ngày sau Từ An vẫn không thấy bóng dáng Từ Vũ Hàn đâu, dường như hắn cố ý tránh mặt cậu. Từ An đi tìm A Quân và Lục Khang để hỏi, hai người đó đều nói không biết.
Từ An đã tìm một dị năng hệ kim loại trong nhóm của Từ làm một xâu chìa khóa khác, đưa lại cái cũ cho hai kẻ kia để tránh nghi ngờ. Cậu giao chìa khóa mới làm cho A Quân, cũng ra lệnh cho hai kẻ bị mình điều khiển, nếu có tin tức quan trọng lập tức báo lại với A Quân hoặc người của anh.
Sau khi làm xong tất cả, Từ An nằm trên giường nhìn trần nhà ngẩn ngơ. Hình như kể từ khi biết Từ Vũ Hàn đến giờ, đây là lần lâu nhất cậu không gặp mặt hắn. Thực sự thì trong lòng Từ An đã cảm thấy có chút nhớ.
Sáng sớm hôm sau Từ An chạy qua tìm Từ, ai ngờ vừa mở cửa liền bị kinh ngạc đến ngơ ngẩn. Cậu nhìn thấy Từ ngồi bệt dưới sàn nhà, Từ Diệp thì ngồi trên người anh. Vẻ mặt cậu ta rất không tốt, một tay nắm chặt cổ áo anh, vừa rồi hình như Từ An còn nghe thấy cậu ta nói: "Anh đừng có lấy lý do tôi còn nhỏ mà từ chối! Tôi đã trưởng thành rồi!"