Mỗi người tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, dưỡng sức hồi phục lại dị năng bị tiêu hao gần như cạn kiệt của bản thân.
Chưa đến mười phút sau, mọi người đều đồng loạt đứng dậy, ánh mắt nghiêm trọng nhìn phía cửa. A Quân mở cửa tầng hầm, ngẩng đầu cánh cửa cầu thang thông xuống từ phía trên. Cánh cửa kim loại phát ra tiếng vang 'đông đông', đồng thời trên cửa dần xuất hiện những vết lõm mờ nhạt.
Từ Vũ Hàn và Lục Khang liếc nhau, có thể thấy được vẻ nghiêm trọng trong mắt đối phương.
Từ An nắm chặt tay Từ Vũ Hàn, gương mặt vì mất máu lúc này càng thêm tái nhợt: "Đang phá cửa là tang thi hệ cường hóa cấp trung cấp, lúc này chúng ta không đủ sức đối đầu với nó, chỉ có thể tránh đi." So với tang thi này, thứ Từ An lo lắng nhất chính là con tang thi cấp hệ tinh thần vẫn luôn nhắm vào nhóm bọn họ.
Từ Vũ Hàn liếc nhìn mấy thùng vũ khí chồng chất trong phòng, mọi người đều đã kiệt sức, hiện tại nếu muốn vận chuyển mấy thùng vũ khí này theo không phải là chuyện dễ. Biết rằng tang thi sẽ không nhắm đến vũ khí, nhưng chưa chắc liệu bọn nó có phá hủy nơi này hay không.
So với vật tư, an toàn của đội ngũ được đặt lên trên hết. Ngay khi Từ Vũ Hàn quyết định từ bỏ số vũ khí này, A Nhất đột nhiên bước lại gần đặt tay lên một thùng đạn dược, chớp mắt một cái thùng hàng kia đã không thấy đâu.
Trước ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên của Từ Vũ Hàn, A Nhất đều đều nói: "Tôi là không gian dị năng giả, không có giá trị vũ lực nhưng có thể vận chuyển đồ, chỉ cần không có sự sống là có thể thu vào." Chỉ vì trước kia chưa biết được hướng đi của Từ Vũ Hàn, nếu không ngay khi có dị năng, anh ta đã sớm thu vật tư vào không gian của mình để tiện vận chuyển.
Vừa nghe đến mấy chữ dị năng không gian, Từ An lập tức quay đầu nhìn A Nhất như nhìn một viên đá quý, thấy vẻ mặt anh ta không đổi, nhưng trong mắt có chút nghi hoặc, Từ An lập tức nói: "Dị năng không gian rất mạnh, có thể thu đồ vật vào không gian của bản thân, nếu như dị năng đủ mạnh còn có thể phát dị năng ra bên ngoài, bẻ cong không gian xung quanh thực thể, lực tấn công khi đó có thể so với biến dị băng hệ hoặc là lôi hệ."
Tại mạt thế, không gian dị năng giả cỡ nào quý báu, không nói đến việc khác, chỉ riêng vận chuyển vật tư ở mạt thế cũng đã là một vấn đề khó khăn, huống chi sau này khi dị năng mạnh lên, một không gian dị năng giả có thể ngay lập tức miểu sát một dị năng giả cùng cấp khác. Trong lịch sử ghi chép lại, không gian dị năng giả không có mấy người, nhưng những người đó có ai không nằm trong hàng ngũ cao thủ.
Nghe cậu nói, trong mắt A Nhất lóe lên một tia sáng, nhưng không quá một giây đã trở lại bình thường, lạnh nhạt lên tiếng: "Không gian của tôi hiện tại có diện tích ba mươi mét vuông, chứa hết số vũ khí ở đây không có vấn đề gì."
Từ Vũ Hàn nghiêm túc nói: "Có thể thuận lợi đem theo vật tư là một chuyện tốt, nhưng không cần miễn cưỡng, tránh cho dị năng bị hao tổn quá mức." A Nhất gật đầu, đi đến chạm tay vào từng thùng hàng, chuyển chúng vào không gian của bản thân.
Không gian dị năng giả có thể thông qua tinh thần lực, chỉ bằng một ý niệm là có thể thu đồ hoặc lấy đồ. Nhưng mà cấp bậc của A Nhất mới chỉ đạt đến cấp cao cấp, muốn dùng ý niệm cùng lúc thu lượng lớn vật tư vẫn tương đối khó khăn, cần phải thông qua tiếp xúc để đưa chúng vào không gian.
Dù giải quyết được vấn đề vật tư nhưng mọi người vẫn cảm thấy căng thẳng, không có ai quên việc cánh cửa dẫn xuống tầng hầm này còn đang bị một tang thi cường hóa cấp đập phá.
Con tang thi đó có vẻ rất kiên nhẫn, cánh cửa lúc đầu chỉ có những vết lõm rất mờ thì hiện tại đã sắp biến thành một cái tổ ong với những vết lõm sâu có hình dạng nắm đấm.
Dị năng của mọi người khôi phục rất chậm, nhất là Khương Nhã gần như đã cạn kiệt. Trong trạng thái tốt nhất, nhóm bọn họ cũng không có mấy người có thể thắng được tang thi cấp hai, huống chi đây còn là cấp đỉnh cấp, mà chủ lực của đội ngũ thì sớm đều đã kiệt sức.
A Nhất cố gắng đẩy nhanh tốc độ, khi chuyển hết số vũ khí vào không gian của mình, trên trán anh ta đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, xem ra dị năng bị tiêu hao không ít.
A Nhị đóng chặt cánh cửa của tầng hầm lại, đội ngũ di chuyển về phía cửa cầu thang thoát hiểm. Đường thông lên trên không lớn, chỉ đủ cho một người trưởng thành trèo lên, bên trong rất tối, lần lượt từng người bám vào thanh kim loại lạnh lẽo của cầu thang bắt đầu di chuyển. Cầu thang này không dài, khoảng vài trăm mét liền thấy một con đường hầm dẫn đến đường cống ngầm, là thiết kế đặc biệt phòng ngừa trường hợp kho vũ khí bị phát hiện.
Bọn họ di chuyển được năm phút, phía sau truyền đến một tiếng vang rất lớn, mọi người đều ngầm hiểu, một cánh cửa phòng vệ đã bị tang thi phá hỏng. Bọn họ đồng loạt tăng tốc độ, khi cánh cửa cuối cùng bị phá thì bọn họ cũng ra đến đường cống ngầm.
Bên trong rất tối, A Nhất cầm đèn pin đi đầu, Lục Khang không nhanh không chậm bám sát phía sau anh ta. A Thất mở ra dị năng đi ở giữa đoàn người, tập trung quan sát động tĩnh xung quanh, theo sau là hai người Linh, Trần và đám A Nhị, Từ Vũ Hàn và Từ An đi sau cùng.
Đường cống ngầm rất phức tạp, khắp nơi đều là ngã rẽ, nhưng đối với A Nhất đã quen thuộc cũng chẳng có khó khăn gì.
Dưới chân bọn họ cực kỳ ẩm ướt, còn có không ít xác động vật thối rữa, nhiều nhất vẫn là chuột. Đi khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng thấy được cầu thang dẫn lên phía trên.
A Thất dùng dị năng quan sát, xác định lối ra an toàn thì gật đầu với mọi người. A Tứ đẩy ra nắp cống, bọn họ lần lượt leo ra ngoài, từ cống ngầm trèo lên đường.
Nơi này cách tòa nhà vừa rồi khoảng ba cây số, là một công trường đang xây dựng, xung quanh chất đầy các loại vật liệu, cực kỳ vắng vẻ.
Trong bán kính một kilomet, A Thất chỉ phát hiện một đám tang thi thông thường không có dị năng, cách bọn họ hơn hai trăm mét về hướng đông nam và vài tang thi du đãng xung quanh.
Tạm thời không có uy hiếp, nhưng không thể hoàn toàn thả lỏng, bọn họ phân công thay phiên nhau canh gác, để những người còn lại có thời gian khôi phục.
Vấn đề lớn nhất là toàn bộ xe đều ở trong thành phố, bốn chiếc Hummer đã qua cải tạo, không phải muốn bỏ là có thể bỏ được, nhất là trong thời kỳ mạt thế tài nguyên khan hiếm. Hơn nữa tang thi ở đây cực kỳ đông, đã sớm vượt qua dự tính, nếu không có xe, tỷ lệ mọi người có thể sống sót được giảm xuống rất nhiều.
Từ Vũ Hàn quyết định sau khi mọi người nghỉ ngơi khôi phục dị năng thì trở lại lấy xe. A Nhất từ trong không gian lấy ra mấy chai nước khoáng và bánh mì, chia cho từng người.
Chưa được nửa giờ sau, Từ An đột nhiên đứng dậy nhìn hướng tòa nhà bọn họ vừa rời đi, vẻ mặt nghiêm trọng.
Từ Vũ Hàn lập tức đi đến cạnh cậu, nhíu mày hỏi: "Sao vậy, Tiểu An?" Từ An mím môi: "Vừa rồi em cảm nhận được dị năng tinh thần của tang thi cấp kia quét đến chỗ chúng ta, cần phải rời khỏi đây ngay."