Hoắc Nhung vốn dĩ rất tức giận, cô nghĩ Chu Văn Thanh sẽ chơi xấu, nhưng không nghĩ tới tốc độ hắn nhanh như vậy, mưu kế độc ác như thế.
Khi Đảng Thành Quân kể lại cho cô, anh không nói ra những điều quá khó nghe, nhưng Hoắc Nhung cũng đoán được, cô thậm chí nghĩ tới vì sao Chu Văn Thanh muốn làm như vậy, nhưng điều làm cô tức giận nhất, vì từ đáy lòng cô thấy không đáng giá thay Hoắc Tiểu Dung, đồ ghê tởm này căn bản không thực lòng thích Hoắc Tiểu Dung, trong mắt hắn chỉ có bản thân.
Quan tâm trong mắt Đảng Thành Quân làm cô dần bình tĩnh, hiện tại việc cấp bách không phải là tức giận, tra nam để đó thu thập sau, trước mắt cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Mặt Hoắc Nhung ửng đỏ vì tức giận, hốc mắt hơi đỏ, đôi mắt càng thêm trong veo, ánh mắt nhìn về phía Đảng Thành Quân không có bất kì tự ti và lùi bước, âm thanh dịu dàng hỏi: "Anh tin lời hắn ta nói sao?"
Hoắc Nhung đâu biết ràng bộ dạng hiện tại của cô trong mắt Đảng Thành Quân, giống như là đóa hoa xinh đẹp bị sương giá bao phủ nhưng vẫn kiên cường đứng thẳng, từ trên xuống dưới làm anh vừa yêu thích vừa đau lòng, chỉ hận chính mình không xuất hiện trước mặt cô sớm hơn, bằng không cũng không để cô ở trước mặt tên cặn bã kia chịu ủy khuất lớn như vậy.
Đảng Thành Quân cho rằng cô muốn khóc, tay chân luống cuống duỗi tay, nhưng duỗi đến một nửa lại dừng, hai người bọn họ còn chưa kết hôn, anh không thể sờ mặt người ta, lau nước mắt cũng không được.
Tay ở trong túi tìm hồi lâu, từ bên trong lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ bằng vải bông, đưa cho Hoắc Nhung.
"Cô đừng khổ sở, tôi không tin anh ta, nếu tin, tôi đã không tới."
Hoắc Nhung nhìn đến khăn tay còn ngỡ ngàng hai giây, sau đó mới ý thức được anh cho rằng cô muốn khóc.
Cô đây là tức giận được không, cô mới sẽ không khóc, vì loại người Chu Văn Thanh mà khóc? Sao có thể! Hắn có chết cũng không thể!
Hoắc Nhung cong khóe miệng, không nhận khăn tay của Đảng Thành Quân.
"Tôi không có muốn khóc, tôi là tức giận."
Tiếng của cô vừa mềm vừa dẻo, Đảng Thành Quân nghe vào giống như cô đang làm nũng, anh có chút ngượng ngùng, đem khăn tay bỏ lại trong túi nói: "Vậy cô đừng tức giận, vì anh ta không đáng."
Hoắc Nhung không nhịn được cười rộ lên, trước đó thím Thu Vân nói cô Đảng Thành Quân người không tệ, chính là sẽ không nói, hiện tại không phải đang nói hay sao, tuy rằng biểu tình có chút cứng nhắc, nhưng dỗ dành người ta rất có bộ dáng.
Thế nhưng anh vừa nói vậy, quả nhiên Hoắc Nhung hoàn toàn không tức giận, nhìn Đảng Thành Quân: "Anh đừng tin hắn ta, tôi với hắn ta có từng nói qua chuyện đối tượng, nhưng cái gì cũng không có. Hiện tại tôi không còn thích hắn ta, tôi nói nhìn trúng anh muốn cùng anh kết hôn, cũng là thật lòng."
Hoắc Nhung chính là thẳng thắn táo bạo, ít nhiều khi nói vài từ cuối cùng cũng có chút xấu hổ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Đảng Thành Quân, xấu hổ đến mức gương mặt đỏ bừng.
Đảng Thành quân đứng ở trước mặt Hoắc Nhung tim đập như nổi trống, anh vừa mới nghĩ kỹ rồi, căn bản Chu Văn Thanh không phải người tốt,đừng nói Hoắc Nhung không thích hắn, cho dù cô lừa anh trong lòng còn có hắn ta, anh cũng tính toán đem người đoạt lấy. Ánh mắt đầu tiên anh liền thích Hoắc Nhung, cô đã đáp ứng cùng anh kết hôn, từ nay về sau anh tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai ức hiếp cô lần nữa!
"Tôi không tin anh ta, về sau tôi chỉ tin cô."
Chu Văn Thanh nằm mơ cũng không thể nghĩ được, kế hoạch âm hiểm mà hắn làm ra chẳng những không làm cho Đảng Thành Quân lùi bước, mà còn làm cho anh càng thêm thương tiếc yêu thương Hoắc Nhung. Mà anh đối với Hoắc Nhung tin tưởng không hề để lại trong lòng cũng làm lòng Hoắc Nhung ấm vùn vụt, cảm thấy mình quyết định vô cùng chính xác, không có nhìn lầm người.
Tầm mắt hai người giao nhau, trong không khí bắt đầu bao phủ sự ái muội tế nhị.
Lúc hai người đều ngượng ngùng, Lý Thu Vân vén rèm đi tới, vừa thấy tình trạng hai người này, liền biết chuyện hôm nay chắc chắn thành công, bà cười vẻ mặt người từng trải, nhìn Hoắc Nhung mặt đỏ bừng, nói: " Nói chuyện thế nào rồi?"
Đảng Thành Quân biết Hoắc Nhung có chút ngượng ngùng, chủ động trả lời vấn đề Lý Thu Vân, anh đối với Hoắc Nhung có chút cẩn trọng, nói chuyện với Lý Thu Vân lại vô cùng rõ ràng.
"Thím Thu Vân, thời gian không còn sớm, cháu cũng nên trở về."
Đây là nói xong rồi, ý tứ này là muốn cùng bà nói chuyện.
Mặt Lý Thu Vân đầy vui sướng, đồng ý: "Được được được, vậy cháu từ từ, trước thím tiễn Tiểu Dung ra cửa."
Đảng Thành Quân nhìn Hoắc Nhung, ừ một tiếng có chút tiếc nuối.
Hoắc Nhung đỏ mặt cùng Lý Thu Vân ra cửa, ngoài cửa lớn Hoắc Đại Thành mặt lạnh còn ba người khác đang chờ cô, thấy vẻ mặt cô thẹn thùng, Lý Thu Vân đầy mặt không khí vui mừng, liền biết chuyện khẳng định thành công.
Hoắc Đại Thành thở ra một hơi lớn, tâm sự treo cao nhiều ngày nay, cuối cùng đã có thể buông xuống.
Hoắc Nhị Quân cùng Lưu Quế Hương cũng nhìn ra khác nhau của Hoắc Nhung, rốt cuộc đều là người từng trải, chỉ có Hoắc Tam Hưng là một người to xác ngốc nghếch(1), cái gì cũng không hiểu, thấy Hoắc Nhung nhịn không được hỏi: "Thế nào thế nào? Anh chỉ thấy người rất cao, lớn lên cũng được, thoạt nhìn giống người tham gia quân đội, cái khác không nhìn ra, em thấy hắn như thế nào?"
Hoắc Nhung vốn dĩ có chút ngượng ngùng, bị anh ba hỏi như vậy, càng ngượng ngùng.
Lý Thu Vân thấy thế chạy nhanh tới túm Hoắc Tam Hưng một phen: "Xem cháu kìa, thế này còn không nhìn ra sao? Như thế nào còn đuổi theo em gái hỏi."
Hoắc Tam Hưng còn muốn nói chuyện, bị Hoắc Nhị Quân ôm cổ đưa đi rồi.
Lý Thu Vân đem Hoắc Nhung giao vào tay Lưu Quế Hương, chuyện xem mắt này cũng coi như viên mãn, còn lại cùng Đảng Thành Quân nói chuyện.
"Tôi không tiễn mọi người, Thành Quân còn chờ ở bên trong nữa."
Lưu Quế Hương kéo Hoắc Nhung, nhanh chóng để Lý Thu Vân trở về, đám người đi xa, lúc này bà mới nhỏ giọng hỏi: "Con gái, nói cho mẹ hay, con thấy cậu ta thế nào?"
Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Nhung ửng đỏ, gật gật đầu: "Khá tốt."
Vốn dĩ cô chỉ coi trọng trù nghệ của anh, nhưng sau chuyện Chu Văn Thanh, cô thật sự cảm thấy người này rất không tồi, là đối tượng kết hôn tốt.
Lưu Quế Hương nghe cô nói vậy, trong lòng vui sướng một hồi, này thật sự quá tốt.
Một nhà năm người trở về, bên kia Lý Thu Vân cùng Đảng Thành Quân bắt đầu nói chuyện.
"Thế nào? Thím không có lừa cháu đi?" Lý Thu Vân lại thêm nước cho Đảng Thành Quân, cười nói.
Anh gật gật đầu, căn bản không cần nói thêm gì, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra vừa lòng, mười phần chân thành nói với Lý Thu Vân: "Cảm ơn thím."
Lý Thu Vân mắt thấy bản thân đã thúc đẩy thành công một cuộc hôn nhân mĩ mãn, lúc này trong lòng cũng rất vui vẻ, "Nếu hai đứa không có ý kiến, vậy chú và thím bên kia cháu cũng không cần lo lắng, bọn họ rất hài lòng về cháu, tình huống trong nhà con bé thế nào thím đã nói với cháu, phía trên có ba anh trai, chỉ mình Tiểu Dung là con gái, trong nhà rất yêu thương, tìm con rể cũng không yêu cầu gia đình đại phú đại quý, chỉ mong đối với con gái tốt là được. Tiểu Dung là thím nhìn lớn lên, nếu không phải biết cháu là đứa trẻ tốt, thím cũng không đứng ra làm mai chuyện này."
Đảng Thành Quân vừa nghe bà nói vừa gật đầu, trong lòng đối với bà tràn ngập cảm kích, chờ Lý Thu Vân nói xong, anh nói tiếp.
"Thím, bên nhà cô ấy, cháu muốn tự mình tới nói một chút với cha mẹ cô ấy."
Lý Thu Vân sửng sốt, sau đó cười vui vẻ: "Ta xem như đã nhìn ra, cháu thật sự thích cô gái Tiểu Dung kia."
Việc làm mai này, tự nhiên là hai người trẻ tuổi thích nhau sau đó để người lớn trong nhà hoặc nhờ bà mai tới nói chuyện, trong nhà Đảng Thành Quân không có người lớn, việc này theo lý mà nói tự nhiên rơi xuống đầu bà mối Lý Thu Vân, ở đâu có việc chính mình tới cửa nói lý lẽ.
Nhưng Đảng Thành Quân thốt ra lời này, Lý Thu Vân liền hiểu, vì cái gì anh muốn tự mình tới nhà, còn không phải bày tỏ thái độ cho Hoắc gia biết, này không chỉ là xem mắt, đây là nghiêm túc tới nhà gái cầu hôn, đối với cô gái Hoắc gia kia vô cùng chu đáo ấy chứ!
Lý Thu Vân liên tục gật đầu: "Đi, nên đi, nhà cháu không có người lớn, có gì không hiểu cứ tới hỏi thím."
Sau khi Đảng Thành Quân gật đầu cảm tạ bà nhiều lần, không nghe Lý Thu Vân ở lại nhà bà ăn cơm, đem đồ cho bà mối nhét vào trên tay Lý Thu Vân, rồi trở về thôn Bạch Thủy.
Đảng Thành Quân đi đã lâu, Lý Thu Vân mới mở đồ ra xem, bên trong có một bao đậu phộng, một túi đường trắng, một túi mì sợi cùng mười mấy quả trứng gà, sắp xếp căng phồng một bao lớn, làm Lý Thu Vân xem choáng váng, bà biết anh đưa đồ không ít, không nghĩ tới đều là những thứ tốt, bà ở trong thôn từng làm mai không ít, hào phóng giống Đảng Thành Quân vẫn là thấy lần đầu.
Này đâu phải bộ dáng không biết hành xử, rõ ràng làm rất tốt mà.
(1) 榆木疙瘩: du mộc ngật đáp, tra được là cây du thắc mắc, miêu tả về Hoắc Tam Hưng nên để là to xác ngốc nghếch.