Truyện chỉ đăng tại @tieucamap.
__________
Đi được nửa tiếng, Châu Thanh vẫn chưa gặp một con yêu thú nào xung quanh, phần lớn đều là xác yêu thú, tất cả đều không có tinh hạch. Học viện có quy định, ai làm người nấy ăn, vì vậy tinh hạch từ yêu thú đều thuộc quyền sở hữu của học viên.
Lại đi thêm mười phút nữa, lúc này đã gần tới khu vực yêu thú trên bản đồ được ghi chép lại, từ phía xa Châu Thanh đã nghe thấy tiếng chém giết nhau. Tiếng gào thét của yêu thú, tiếng ma pháp nổ tung, tiếng vũ khí, một khung cảnh hổn loạn, các máy bay bay trên không trung liên tục quét những cái xác yêu thú rồi tính điểm.
Châu Thanh không đi vào trung tâm trận chiến, cậu đi ở bên rìa, liếc mắt nhìn qua có thể thấy hơn năm chục đội đang tranh giành nhau chém giết bầy đàn yêu thú cấp . Khắp mặt rơi vươn vãi xác yêu thú, cả một khu rừng nhiễm đỏ như vừa có một cơn mưa đỏ chói rơi xuống, tất cả đều là máu của yêu thú.
Châu Thanh thử mở bảng xếp hạng lên xem, hiện tại đội dẫn đầu có số điểm là , mười đội dẫn đầu đều là những đội Châu Thanh không biết, đội La Kính và Ryze không thấy đâu, kể cả Phượng Cương Vũ và Mart.
Nhóm Châu Thanh băng qua bãi chiến trường, đi thêm một đoạn lại gặp một bãi chiến trường như vậy, cứ như vậy đi tầm thêm tiếng nữa, các đội cũng dần thưa thớt đi, xác yêu thú cũng ít đi, nhưng cũng dần xuất hiện những con yêu thú cấp bậc cao hơn. Trên đường nhóm Châu Thanh có gặp một ba con yêu thú cấp , đương nhiên là cậu không cần phải động tay chân gì, cậu và Thiên Tử Dật chỉ đứng ở một bên xem hai tiểu bảo bối dễ dàng xử lý ba con yêu thú. Một phần là vì chỉ là ba con cấp , hai đứa nhỏ có thể dễ dàng xử lý, phần còn lại tất nhiên là luyện tập cho hai nhóc luôn.
Chờ hai nhóc xử lý xong, lấy tinh hạch, máy bay quét điểm sổ, điểm số đội Châu Thanh liền có điểm, chỉ là với số điểm này còn chưa có thấy trên bảng xếp hạng.
Châu Thanh tiếp bước đi về phía trước, đi được vài bước, cậu nghi hoặc quay đầu nhìn Thiên Tử Dật, khó hiểu hỏi: "Sao không đi?"
Đột nhiên Thiên Tử Dật vung một đấm về phía Châu Thanh, Châu Thanh nhanh chóng nhảy lùi về sau, hồ nghi nhìn Thiên Tử Dật: "Anh làm gì thế?"
Thiên Tử Dật không trả lời cậu, hắn tiếp tục nâng tay đá chân về phía cậu. Không còn cách nào khác, Châu Thanh không biết rốt cục xảy ra chuyện gì, cậu chỉ có thể tránh né đòn tấn công của Thiên Tử Dật.
Châu Thanh liếc mắt về phía hai tiểu bảo bối, phát hiện hình bóng hai nhóc đã biến mất, mà ba cái xác yêu thú cũng không nhìn thấy đâu.
Châu Thanh nhíu mày, cậu nhìn Thiên Tử Dật trước mặt, đột nhiên tung một cú đá vào bụng hắn. Thiên Tử Dật trúng một cú của Châu Thanh, hắn liền bị đá văng đi lăn mấy vòng trên mặt đất, quần áo mặt trên người cũng bẩn đi.
"Ngươi không phải là Tử Dật." Châu Thanh lạnh nhạt nhìn 'Thiên Tử Dật' đang nằm ở dưới đất ôm bụng.
'Thiên Tử Dật' vẫn im lặng, hắn từ dưới đất đứng lên, cũng không biết từ đâu lấy ra một thanh kiếm, hắn vung kiếm chém về phía Châu Thanh.
Châu Thanh lấy Bảo Khí chắn ngang người đỡ lấy, cậu dùng lực xoay người, thanh kiếm của 'Thiên Tử Dật' bị trượt đi, cơ thể hắn bị mất thăng bằng, kết quả là hắn lại ăn trọn thêm một cú đá của Châu Thanh.
Sau cú đá này, Châu Thanh càng thêm chắc chắn kẻ trước mặt này không phải là Thiên Tử Dật. Với Thiên Tử Dật mà nói, hắn có thể dễ dàng né được đòn tấn công của cậu, hoặc hắn lãnh trọn cú đá đó đi nữa thì cũng không có chật vật như kẻ này.
Châu Thanh có một suy nghĩ, cậu xoay người bỏ chạy. Thế nhưng chạy được nửa phút, cậu lại quay về chỗ cũ, 'Thiên Tử Dật' đang từ từ đứng dậy.
Lúc này đây Châu Thanh đã rõ ràng mình gặp phải chuyện gì.
'Thiên Tử Dật' trước mắt này đúng thật không phải là Thiên Tử Dật, khả năng cao hắn chỉ là một ảo ảnh. Đúng vậy, trong một phút lơ là, đội của cậu đã bị vây trong ảo cảnh.
Ở bên ngoài khu vực đội Châu Thanh đứng đang được dựng lên một cái kết giới to lớn, kết giới chia rẽ bốn người cậu. Châu Thanh một nơi, Thiên Tử Dật một nơi và hai tiểu bảo bối một nơi, mỗi nơi đều là một ảo cảnh khác nhau.
Thiên Tử Dật yên lặng nhìn cảnh đẹp trước mặt. Lúc này xung quanh hắn đều là 'Châu Thanh', có điều những 'Châu Thanh' này thế mà lại không một mảnh vải che thân, cái gì cần che đều khoe hết trước mặt hắn, những 'Châu Thanh' tạo dáng khiêu gợi, miệng dâm dãng mà gọi tên hắn.
Một 'Châu Thanh' trong đó đột nhiên nhào về phía Thiên Tử Dật, Thiên Tử Dật nhẹ nhàng lách người. 'Châu Thanh' vồ hụt, cả người ngã xấp xuống đất, bờ mông trắng căng tròn đập thẳng vào mắt Thiên Tử Dật.
Sau đó mấy 'Châu Thanh' khác cũng liên tục nhào tới, Thiên Tử Dật không có đánh trả, hắn nhảy lên một cành cây cao, từ phía trên nhìn xuống mấy 'Châu Thanh' liên tục khiêu gợi hắn.
Lúc này hiệu trưởng đang theo dõi đội Châu Thanh, ông nhìn thấy Thiên Tử Dật đột nhiên nhảy lên cành cây, sau đó cuối xuống nhìn mấy hòn đá trên mặt đất, vẻ mặt lại rất chăm chú thưởng thức, như là đang xem một cảnh đẹp.
Giáo sư Trương bên cạnh nhìn không hiểu mấy hòn đá này có gì đẹp mà Thiên Tử Dật phải chăm chú nhìn như vậy.
"Mấy hòn đá có gì đặc biệt sao hiệu trưởng?" Giáo sư Trương hỏi.
Hiệu trưởng lắc đầu: "Không có gì đặc biệt."
"Vậy sao cậu ta cứ nhìn hoài thế?"
"Cậu ta không nhìn hòn đá, cậu ta đang nhìn cái khác, chỉ là chúng ta không nhìn thấy." Hiệu trưởng cười.
"Là ảo cảnh!" Giáo sư Trương thốt lên.
"Ta thật muốn biết cậu ta nhìn thấy gì mà lại chăm chú thưởng thức như vậy." Hiệu trưởng nheo mắt nói.
...
Châu Thanh nhìn 'Thiên Tử Dật' trước mặt, hắn mặc trên người bộ quân phục giống như Thiên Tử Dật, sau khi lãnh trọn cú đá của cậu, dường như 'Thiên Tử Dật' đã bị thương ở đâu đó, bởi lúc này chuyển động của hắn đã chậm đi nhiều lần.
'Thiên Tử Dật' không sử dụng ma pháp, hắn chỉ tung ra những cú đánh bình thường, Châu Thanh dễ dàng né tránh đi, sau đó không chớp mắt thẳng tay chém xuống một đường kiếm sau lưng hắn.
'Thiên Tử Dật' ngã xuống đất rồi bất động.
Châu Thanh nhìn kẻ giả mạo nằm trong vũng máu, cậu nhíu mày dời tầm mắt đi. Đúng lúc này phía sau lưng Châu Thanh phóng tới một hắc hoả cầu, Châu Thanh nhanh chóng nhảy sang một bên, cậu xoay người nhìn lại, từ phía sau gốc cây xuất hiện thêm hai 'Thiên Tử Dật', nhưng hai kẻ này khác với các bị cậu chém kia.
'Thiên Tử Dật' bên trái chính là kẻ đã phóng hắc hoả cầu, trên tay hắn là thanh kiếm Thiên Tử Dật hay dùng, hắc hoả mãnh liệt rực cháy trên lưỡi kiếm, nhìn kẻ này khiến Châu Thanh nhớ tới hình ảnh Thiên Tử Dật chiến đấu với Lang Mẫu.
'Thiên Tử Dật' bên phải trên tay cũng cầm thanh kiếm, nhưng thanh kiếm này không hề cháy lên hắc hoả, lưỡi kiếm sáng xanh. Châu Thanh chỉ thấy Thiên Tử Dật cầm thanh kiếm này một lần, đó là lúc hắn thi đấu với Khỉ đít đỏ.
"Tiểu Thanh Thanh." Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.
Châu Thanh nhìn qua, hình ảnh trước mắt này chỉ muốn Châu Thanh đỏ cả mặt, những ký ức không nên nhớ lại liên tục gợi lên.
Một kẻ giả mạo 'Thiên Tử Dật' khác xuất hiện, phần thân trên không một mảnh vải, phần thân dưới trừ bỏ cái quần lót màu đen ra thì cũng không có cái gì. Hắn nhìn Châu Thanh bằng ánh mắt đầy sủng nịch, cả người hơi ửng đỏ, một thân mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt lại nhẫn nhịn mà nhìn cậu.
Đây là biểu cảm của Thiên Tử Dật chỉ xuất hiện khi hắn lăn giường cùng cậu, khi mà hắn đi vào bên trong cậu nhưng lại không động vì sợ cậu chưa kịp thích ứng. Mà cái lần gần đây Châu Thanh nhìn thấy vẻ mặt này của hắn chính là ở trên phi thuyền.
Nghĩ tới bọn họ vụng trộm ở trên phi thuyền khiến Châu Thanh ngượng chín cả mặt, cậu thả Đại Đằng ra, sau đó dứt khoát hạ lệnh nó đâm xuyên kẻ trước mặt này.
'Thiên Tử Dật' ở trên giường bị Đại Đằng đâm xuyên tim, hắn phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất.
Châu Thanh lệnh Đại Đằng vứt xác của tên này vào một bụi cây, xác của 'Thiên Tử Dật' bị cậu chém cậu cũng vứt vào luôn, không nhìn thấy, lòng cậu liền thoải mái hơn.