Tàu du hành đầu tiên Tư Niên đi trong đời, gặp phải sự cố.
Theo thiết lập, tàu sẽ đáp xuống một hành tinh có sự sống gần nhất.
Từ phòng cao cấp trở lên, sẽ có hệ thống bảo vệ, khi gặp sự cố, hệ thống bảo vệ sẽ kích hoạt, nên không gian mới thu nhỏ lại, sau đó các phòng sẽ tách ra để đáp xuống an toàn hơn.
Khi đèn tắt, tức là phòng đã vượt qua được khí quyển của tinh cầu, và tiến vào trạng thái rơi tự do, phòng tiết kiệm tối đa năng lượng để đáp xuống an toàn.
Nhưng Anzasil không muốn ở trong phòng đến khi đáp xuống, hắn đánh giá nó nguy hiểm hơn việc hắn nhảy xuống và dùng dị năng của mình.
Anzasil ngồi lại một lúc, sau đó đứng lên đi đến cửa kính, Tư Niên nhìn ra ngoài liền cảm nhận được bản thân đang rơi tự do.
Anzasil đi đến, nói Tư Niên biến thành hải cẩu.
Sau đó ôm chặt cậu lại, bật công tắt ở cửa kính, lúc này, cửa mới chính thức mở ra, cửa này chỉ có thể thật sự mở, khi phòng bảo vệ tách ra khỏi tàu.
Tư Niên cảm nhận được gió bên ngoài như đang gào thét, nó cố kéo cậu và Anzasil ra khỏi phòng, Tư Niên không dám nhìn xuống, cả người vùi vào ngực Anzasil run rẩy.
Anzasil rất nhanh đã nhảy xuống.
Tư Niên không biết lại trãi qua bao lâu, tim cậu nhảy loạn trong lòng ngực.
Anzasil nhìn Tư Niên đang run rẩy, liền buồn cười.
Từ khi đèn trong phòng tắt, Anzasil đã không còn sợ hãi nữa, hắn chắc chắn mình sẽ bảo vệ được hải cẩu nhỏ an toàn.
Hiện giờ, trong lòng chỉ có chút lo lắng với hoàn cảnh của tinh cầu xa lạ.
Nhưng dù sao, đây cũng là tinh cầu được cải tạo, hắn nghĩ cũng sẽ không đến mức không sống nổi.
Lúc gần tiếp đất, Anzasil sử dụng dị năng hệ phong của mình, dị năng hệ phong của hắn chỉ mới cấp hai, nhưng có thể phát triển song song hai hệ, dù không chú trọng vào hệ phong, như thế đã là thiên tài.
Anzasil không đủ năng lực khiến cho bản thân và hải cẩu nhỏ bay lên như các dị năng giả cấp bảy, nhưng điều khiển gió, giúp hắn giảm tốc độ, vẫn có thể làm được.
Nhưng với tốc độ này, rơi xuống chắc chắn sẽ bị thương không nhẹ.
Anzasil trở mình, để Tư Niên lên trên, hắn dùng dị năng thổ cấp bốn của mình, biến mặt đất hắn sắp tiếp xúc trở thành cát thật dày.
Trong lúc này, vẫn duy trì dị năng hệ phong.
Khi rơi xuống, Anzasil và hải cẩu nhỏ như biến mất giữa cát, Anzasil sau khi xác nhận an toàn, liền tiếp tục sử dụng dị năng hệ thổ, đem cát xung quanh đẩy hắn và Tư Niên lên, hắn có thể cộng sinh với đất như hải cẩu nhỏ không thể.
Tư Niên nằm rất lâu, khi cảm thấy mình không phải đang rơi tự do, cậu mới mở mắt ra, khi Tư Niên biết mình đang nằm trên Anzasil thì nhanh chóng trèo xuống, cậu nhìn Anzasil vẫn nằm đó, không tỉnh lại, không động đậy, trên cát có máu, không khí còn vương lại mùi máu tanh.
Cả người cậu như chết lặng, trái tim như bị ai khoét mất một lỗ, hơi thở như bị bóp chẹn lại, cậu muốn đụng vào Anzasil nhưng tay lại đưa lên không nổi.
Cậu không khóc, cũng không kêu la, chỉ nhích thân thể rã rời của mình, đầu khẽ chạm vào tay hắn, sau đó kêu ngao ngao, cậu đang hỏi hắn bị làm sao thế, sao chưa tỉnh dậy, nhưng Tư Niên đã quên mất mình đang còn là hải cẩu.
Tư Niên phải mất một lúc mới tỉnh lại, thật ra " một lúc" ấy rất ngắn, nhưng Tư Niên cảm nhận đó là "một lúc" dài nhất từ trước đến giờ.
Cậu biến thành người, tiến đến ôm lấy Anzasil, cậu phát hiện nếu không có Anzasil bản thân thật sự quá vô dụng, cậu không biết nên làm gì ngay bây giờ.
Tư Niên không biết ba lô của bọn họ giờ đang ở đâu, nhưng bên cạnh vẫn còn túi đồ nhỏ của cậu.
Tư Niên đi đến, lấy cái khăn lông, sau đó thấm nước trái thanh xuyên, đi đến lau vết thương ở vai trái cho Anzasil.
Tư Niên lục trong túi nhỏ, Anzasil còn có nhét vào một ít thuốc, Tư Niên không nhận biết được thuốc, nên chỉ lấy loại thuốc cậu từng thấy Anzasil dùng,khi đi làm nhiệm vụ bị thương trở về.
Khi cậu định đi đến chỗ Anzasil, thì dẫm phải vòng cổ Anzasil tặng cho cậu, Tư Niên bỗng nhớ, lúc trước Anzasil từng nói, hắn mệt mỏi thường sẽ ôm cậu nhiều hơn, là vì hắn cần năng lượng được cậu chuyển hóa từ thủy tinh thạch, hắn cảm nhận dao động năng lượng của cậu rất tinh khiết, nên mới nghĩ cậu có dị năng hệ thủy.
Từ khi cậu biết thành người, cậu đã ít đeo vòng hơn, nhưng Anzasil cũng không ôm cậu ít đi.
Tư Niên đeo lại chiếc vòng, đi đến bên cạnh Anzasil, cậu không biết nên làm gì tiếp theo, nên chỉ thoa thuốc cho hắn.
Tư Niên nãy giờ vẫn cố làm lơ đi thân thể lạnh ngắt của Anzasil, cậu không dám nhìn ngực hắn, không dám kiểm tra hơi thở của hắn.
Cậu ôm Anzasil lại, muốn giúp hắn ấm hơn, một lúc sau Tư Niên đã khóc, cậu không thể làm cái xác không hồn như lúc nãy nữa.
Người con trai dùng tất cả những thứ tốt đẹp nhất của mình, để bảo vệ cậu, chăm sóc cậu, lo lắng cho cậu, bây giờ nằm yên ở đây, không động đậy, không ôm cậu, không an ủi cậu nữa.
Tư Niên khóc rất lâu, khóc rất nhiều.
Đến khi cậu phát hiện thủy tinh thạch trên cổ cậu màu sắc trở nên ảm đạm thì dường như cả cơ thể mới sống lại.
Cậu nhìn Anzasil, cơ thể hắn vẫn lạnh, vẫn nằm yên đó, chỉ có sắc mặt có vẻ không còn tái nhợt như ban đầu, không biết có phải đây là ảo giác không, nhưng lòng Tư Niên nổi lên hy vọng, cậu sờ gương mặt của Anzasil, sau đó sờ lên tinh thạch.
Tư Niên phát hiện mình cảm nhận được năng lượng bên trong nó, năng lượng đã không còn nhiều nữa.
Tư Niên không biết đi đầu tìm tinh thạch, cậu đi đến túi đồ, đeo thêm cái vòng cổ cũ, mặc dù năng lượng của nó cũng không còn nhiều, nhưng một con muỗi cũng là thịt.
Tư Niên nhớ trong túi còn có thiết bị năng lượng của tivi, Anzasil còn nói, nó còn rất nhiều năng lượng.
Rất nhanh Tư Niên đã tìm được, cậu cảm nhận được tinh thạch, nhưng không thể lấy được nó ra, nó nằm nay trung tâm của thiết bị, lần trước Anzasil thay năng lượng, cũng phải dùng một số dụng cụ mới mở ra.
Tư Niên tìm được một hòn đá to bên cạnh, cậu dùng đá muốn đập nát thiết bị tivi, cậu đã từng rất thích nó, nhưng so với Anzasil thì không đáng kể đến.
Tư Niên đập rất lâu, tay cậu cũng mỏi nhừ, cậu cảm nhận năng lượng từ thủy tinh thạch đang mất dần, cậu càng gấp gáp
Một vết nứt trên thiết bị cuối cùng cũng xuất hiện, sau đó càng nhiều vết nứt hơn được tạo ra, Tư Niên đập mạnh xuống, hòn đá vỡ ra, trên thiết bị cũng bị thủng một lỗ, Tư Niên dùng tay không, cố xé nó ra, tay cậu đã rớm máu, nhưng cậu dường như không cảm nhận được đau đớn, các vết nứt lúc nãy cũng vỡ ra, các mảnh vụn đâm vào da thịt của Tư Niên.
Đến cuối cùng, cậu cũng nhìn thấy được đá năng lượng bên trong, dù không lấy ra được hoàn toàn, nhưng chỉ cần chạm được, Tư Niên cảm thấy bản thân đã tiếp cận được nguồn năng lượng này.
Tư Niên dùng bàn tay đầy máu của mình, cầm lấy đá năng lượng, còn bản thân dựa vào ngực Anzasil.
Khi năng lượng trong đá còn khoảng một nửa, Tư Niên bắt đầu nôn nóng, nhưng may mắn, ngay lúc đó Anzasil cũng tỉnh lại, hắn ghé vào mặt Tư Niên bên cạnh, lo lắng thều thào:
" Em không sao chứ? "
Tư Niên nghe giọng hắn, cậu vui đến bật khóc nức nở:
" Em không sao, em tốt lắm.
Nhưng còn anh thì không ổn tí nào, anh làm sao thế? Em phải làm gì bây giờ? "
Anzasil nghe Tư Niên khóc, liền muốn an ủi cậu, nhưng thân thể không có sức lực.
Hắn cúi đầu nhìn về hướng có mùi tanh của màu, chỉ thấy hai bàn tay đã nhuộm đỏ của Tư Niên.
Anzasil chưa lúc nào cảm thấy đau khổ như bây giờ.
Hải cẩu nhỏ của hắn, hắn nâng niu, quý trọng, không nỡ nặng lời, không nỡ cậu chịu tổn thương gì.
Ngay lúc này, chỉ có thể yên lặng nhìn bàn tay đầy máu của cậu.
Anzasil không dám nhìn nữa, hắn hôn nhẹ lên tóc Tư Niên, giọng nghẹn ngào, tự trách:
" Anh xin lỗi em"
Tư Niên lắc đầu, cậu không nói được gì.
Trái tim trống rỗng từ lâu, khi Anzasil tỉnh, cũng đã trở về lòng ngực.Lúc này Tư Niên mới cảm nhận được sự an tâm.
Anzasil ngẩn người cắn chặt răng, đến khi cảm nhận được vị mặn của máu trong miệng, mới hoàn hồn lại.
Nãy giờ Tư Niên vẫn cầm đá năng lượng, Anzasil cũng cảm nhận bản thân đã có sức hơn.
Hắn vận dụng dị năng thổ của mình, đem ba lô từ sâu trong cát đào ra.
Anzasil đem ra từ ba lô vài viên tinh thạch, có hai loại là thổ và thủy, và viên ngọc từ con hươu trắng lúc trước, Anzasil thở dài:
" Ngọc này vốn dĩ là của em, em cho anh xin lại, lần sau anh tìm cái khác tốt hơn cho em"
Tư Niên không muốn nói nhiều, nên chỉ gật gật đầu.
Có ba viên hệ thủy đã được khảm vào một chiếc vòng, tất nhiên đây là quà của Anzasil sắp tặng cho Tư Niên.
Hắn đeo cho Tư Niên chiếc vòng cổ mới, bản thân cũng cầm một viên đá hệ thổ trong tay, sau đó nằm xuống ôm Tư Niên lại.
Hắn đã không còn sức cử động nữa.
Qua hơn hai tiếng, chỉ còn một viên tinh thạch hệ thổ, vòng trên cổ Tư Niên cũng không còn sáng nữa, vài viên hệ thủy cũng đã được sử dụng.
Anzasil cuối cùng cũng cảm nhận được cả thân thể sống lại.
Việc đầu tiên hắn làm là nâng hai bàn tay của Tư Niên lên xem xét.
Tư Niên nhìn người đàn ông ưa sạch sẽ kia, đang dịu dàng hôn lên bàn tay đầy máu và bụi bẩn của cậu.
Cậu liền cảm thấy trong lòng ấm áp, ngọt ngào.
Trong khoảnh khắc này, Tư Niên biết mình thích Anzasil đến nhường nào.
Cậu không còn muốn làm anh em tốt của hắn nữa, cậu tham luyến sự dịu dàng này, muốn giữ nó lại cho riêng mình, muốn người đàn ông này chỉ yêu thương một mình cậu.
Trong lúc Tư Niên ngẩn người, Anzasil đã lấy nước từ trái thanh xuyên ra, nhỏ giọng nói với cậu:
" Anh dùng thanh xuyên rửa tay lại cho em, có hơi đau, nhưng cách này có thể tiêu độc đấy, em cố một chút.
"
Tư Niên đồng ý, nước thanh xuyên chạm vào vết thương, Tư Niên đã đau đến khó thở, cả bàn tay vừa đau vừa ngứa, cậu choáng váng, muốn kêu lên, nhưng cuối cùng cũng không kêu được gì, chỉ ngoan ngoãn ngã vào vòng tay của Anzasil.
Sau khi rửa sạch, Anzasil mới phát hiện ra điều dị thường, hắn nhìn chăm chú vào bàn tay của Tư Niên nói:
" Tay em bị làm sao vậy? Đây không phải bị thương do ngã từ trên cao xuống va chạm được."
Tư Niên nhìn hắn, rồi lại chỉ vào thiết bị tivi bị đập nát bên kia:
" Anh không tỉnh dậy, không có tinh thạch, em đập nó ra lấy tinh thạch, nhưng nó cứng quá, khi vỡ ra lại đâm vào tay em."
Anzasil không nghi ngờ điều cậu nói, hắn cau mày, cũng không nói gì, hắn lấy hộp dụng cụ y tế từ ba lô ra, xử lý cho Tư Niên.
Tư Niên rất đau, nhưng khi thấy đôi mắt đỏ ngầu của Anzasil cậu chọn cách im lặng, đôi lúc không chịu nổi chỉ dám rên nhẹ một tiếng.