Từ khi nhận được lời khẳng định từ Anzasil, Tư Niên quyết tâm phải làm được món ăn.
Lại qua thêm một đoạn thời gian, khi tìm hiểu sâu hơn về mảng ẩm thực ở nơi này.
Tư Niên như đi vào ngõ cụt, có quá ít thứ quen thuộc, những thứ cơ bản nhất mất đi rất nhiều.
Tư Niên vừa biến thành hải cẩu nhỏ, đang ăn cá, vừa suy nghĩ đến hướng giải quyết.
Anzasil ngồi cạnh bên cậu, hắn đã ăn xong, nên cầm cây lược nhỏ chải lông cho Tư Niên.
Lúc đầu, Tư Niên rất ngại ngùng phản đối, nhưng Anzasil thì quật cường vô cùng, mỗi lần Tư Niên từ chối, hắn đều bày vẻ mặt thất vọng, giọng buồn buồn khẽ nói:
" Không phải ngày trước em rất thích anh vuốt vuốt lông sao? Bây giờ, có phải anh làm không tốt, em khó chịu đúng không? "
Tư Niên không biết giải thích thế nào, cậu biết trong lòng của Anzasil cậu vẫn mãi là bé hải cẩu con vừa được hắn mang vào cuộc sống của mình, hắn luôn lo lắng và chăm sóc cậu như bỏ quên đi cậu đã trưởng thành đến béo tròn ục ịt.
Nên đến hiện tại, Tư Niên đã quen để Anzasil tùy ý trên bộ lông xinh đẹp của mình, khi ăn xong, Tư Niên mới hỏi:
" Hôm nay, anh có đi ra ngoài không? "
Anzasil biết cậu muốn đi cùng mình, nên trả lời:
" Anh có đi, anh muốn đi mua quang não.
Trước đây quang não ở nơi này chỉ sử dụng được tại Cami, nhưng gần đây đã có loại liên kết được với các tinh cầu khác"
Tư Niên lấy làm lạ:
" Anh định nhận nhiệm vụ ở tinh cầu khác luôn sao? Sao anh giao thành phẩm được? "
Anzasil suy nghĩ một chút, vẫn không định nhận nhiệm vụ ở tinh cầu khác:
" Anh không nghĩ mình sẽ làm thế, nhưng quang não không chỉ là nơi nhận nhiệm vụ đâu.
Muốn chuyển đồ thì đi ra trạm dịch chuyển không gian, các vật không có sự sống sẽ được chuyển đi rất nhanh, chờ anh mang về sẽ cho em chơi một chút.
"
Anzasil mua hai cái quang não được thiết kế giống như một cái tai nghe, đều màu trắng, hắn còn mua vài hình hải cẩu dán vào quang não.
Theo Tư Niên biết, quang não còn có loại được thiết kế nhỏ hơn, tiện lợi và gọn gàng hơn, nhưng Anzasil mua đã là cái tốt nhất ở đây rồi.
Tư Niên không nghĩ Anzasil sẽ mua quang não cho mình, cậu nghĩ mình sẽ xài chung với Anzasil thôi, nhưng lần này Tư Niên vẫn yên lặng nhận lấy không nói gì.
Về đến nhà, Tư Niên nôn nóng muốn thử quang não, Anzasil lại không đồng ý, hắn buộc Tư Niên phải ăn tối, tắm rửa, chải lông, còn dạy chữ cho Tư Niên nữa.
Sau khi xong các hoạt động bắt buộc, Anzasil tận tình hướng dẫn Tư Niên sử dụng quang não.
Tư Niên bị choáng ngợp với các chức năng của nó.
Ngoài việc có thể nhận nhiệm vụ và treo thưởng, nó còn có mục cá nhân, có thể chia sẻ cảm xúc, mục buôn bán, mục giải trí, mục các cuộc thi.
Có rất nhiều mảng được nhắm đến, và ẩm thực cũng vậy, Tư Niên vào mục buôn bán, chọn ẩm thực hay thực vật thì một cánh cửa mới mở ra trước mắt cậu, có nhiều loại nguyên liệu cần thiết.
Quang não rất thần kỳ, khi Tư Niên chọn bất kỳ món đồ cậu muốn mua, thì sẽ xuất hiện phần cảm nhận, nếu đồ ăn sẽ cảm nhận được cả vị, đồ không ăn được thì như đang sờ vào, mỗi món đồ sẽ cảm nhận được ba lần.
Tư Niên muốn mua rất nhiều thứ nhưng cậu vẫn rất cẩn thận hỏi lại Anzasil.
Anzasil nhìn sơ qua giá và quyết định cứ tùy ý cậu.
Đến khuya, Tư Niên vẫn mãi mê trên mạng, không chịu đi ngủ.
Anzasil phải dùng cả biện pháp mạnh, cậu mới ngoan ngoãn lên giường.
Anzasil xoa đầu con hải cẩu đang giận dỗi:
" Em ngoan ngoãn ngủ đi, trẻ con không được chơi quang não nhiều đâu"
Tư Niên không phục:
"Em đâu còn là trẻ con nữa.
Mà anh bao nhiêu tuổi đấy? "
Tư Niên nghĩ Anzasil không thể nào lớn hơn hai mươi bốn được.
Anzasil rất bình tĩnh:
"Được rồi, được rồi, em lớn rồi, là hải cẩu thì không được chơi nhiều mới đúng.
Anh năm nay mới có ba mươi lăm thôi"
Tư Niên cảm giác không còn tin vào khả năng nghe của mình nữa.
"mới có ba mươi lăm thôi", Tư Niên bất ngờ đến mức ngay cả câu nói lừa trẻ con phía trước của Anzasil cũng không thèm bận tâm đến.
Tư Niên liền nhớ con ngưới ở đây thọ mệnh rất cao, có lẽ gần năm mươi tuổi mới là độ tuổi trưởng thành đi.
Vậy không biết cậu có sống được lâu thế để ở bên Anzasil không nhỉ? Chắc sẽ được đi, dù sao người ta cũng công nhận huyền thú như một công dân còn gì, nhưng cậu cũng chỉ là một linh hồn ngoại lai thôi.
Anzasil thấy hải cẩu nhỏ yên lặng, nghĩ cậu còn giận, nên đưa tay vuốt vuốt lông:
" Em ngủ sớm một chút, ngày mai anh có chuyện phải ra ngoài, có lẽ đến tối mới về, em ở nhà nhớ ngoan ngoãn ăn cá, xem tivi, đừng chạy lung tung.
Anh về sẽ mua hạt mục hoàng cho em ăn"
Tư Niên không ngờ ngày mai mình lại phải ở nhà một mình, cậu lo lắng hỏi Anzasil:
" Anh đi đâu vậy? Có nguy hiểm không? Không thể dẫn em theo được à?"
Anzasil thầm vui vẻ, hải cẩu nhỏ biết lo lắng cho hắn rồi:
" Anh nhận nhiệm vụ ở ngoài thành, hơi xa, cũng không nguy hiểm gì lắm.
Em ở nhà đi, lần khác thư thả hơn sẽ đưa em đi biển nhé."
Tư Niên ngoan ngoãn đáp:
" Vậy cũng được, anh tranh thủ về sớm, em còn muốn mua một ít đồ ấy, anh về xem giúp em."
Anzasil tùy ý nói:
"Mai anh chuyển nguyên tinh cho em, em muốn mua gì thì cứ mua trong số đó nguyên tinh là được."
Tư Niên cũng đồng ý.
Cả hai đạt được thỏa thuận đều vui vẻ đi ngủ.
Hôm sau, từ rất sớm Tư Niên đã không thấy Anzasil ở nhà, cậu tự tắm và tự ăn cá.
Sau đó, liền lên quang não.
Tư Niên mua được rất nhiều đồ cần thiết từ các tinh cầu khác, cậu có nhắn tin nhờ ngày mai Anzasil dẫn cậu đi lấy.
Không nhận được hồi đáp từ Anzasil, Tư Niên cũng không gấp gáp gì, chỉ đơn giản làm những việc bình thường mình hay làm.
Không có Anzasil ở nhà, Tư Niên cảm thấy như quay về lúc trước khi cậu xuyên qua, rất tĩnh mịch và cô đơn.
Tư Niên xem tivi một lúc, nhưng lại nghĩ đến Anzasil tận hai lần.
Trước đây Anzasil cũng rất hay rời nhà như vậy, dù Tư Niên chỉ là hải cẩu nhỏ thì cậu vẫn ở nhà một mình vui vẻ, gần đây đã quen Anzasil ở bên cạnh nhiều nên hắn vừa đi liền nhớ hắn.
Tư Niên không xem tivi nữa, cậu vào phòng, nằm trên giường nhìn qua cửa sổ, thấy vài tán cây bên ngoài đã nở hoa, Tư Niên không biết hoa gì, nhưng cậu rất thích sự tươi trẻ, rực rỡ của nó.
Nhà của Anzasil nằm trong một cái chung cư cao cấp, an ninh cũng rất tốt.
Đúng như Anzasil nói hắn sẽ sẵn sàng chi nguyên tinh cho những thứ hắn thấy cần thiết.
Nhà này ở tầng hai nên Tư Niên không thể thấy được các phương tiện giao thông, chỉ nhìn dưới đường có vài người thiếu nhiên cùng nhau đi bộ, cười đùa vui vẻ.
Tư Niên không biết mình ngủ thiếp đi từ bao giờ, nhưng lúc cậu tỉnh lại, những tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà đã đang biến mất qua cửa sổ.
Tư Niên giật mình, cậu đi xuống giường, vừa mở cửa phòng ngủ ra, liền biết Anzasil chưa về nhà.
Tư Niên mở quang não, định liên lạc với Anzasil, thì đã thấy tin nhắn của Anzasil mới gửi lại ít phút trước, Anzasil nói hắn lại có việc bận, chắc chắn hai hôm nữa sẽ về, hắn hướng dẫn Tư Niên nhận đồ tại nhà, và lại chuyển nguyên tinh cho cậu, dặn cậu nhớ đặt cá về nhà ăn.
Tư Niên rất thất vọng, nhưng cũng chỉ nhắc nhở hắn chú ý an toàn.
Sáng hôm sau, Tư Niên nhận được dụng cụ nhà bếp, và đến chiều nhận được các loại nguyên liệu.
Tư Niên lại không vui như tưởng tượng, cậu còn có chút căng thẳng nữa.
Tư Niên muốn nấu một bữa cơm đón Anzasil trở về.
Tư Niên mua được khá nhiều loại bột, từ bột gạo, bột mỳ, bột năng, bột nếp đến vài loại Tư Niên không biết tên, chúng không có tên chỉ được đánh số bột loại một, loại hai....!Khi Tư Niên mua các loại bột này, còn được tặng kèm sách hướng dẫn chế tạo bột dinh dưỡng và dịch dinh dưỡng, lúc này Tư Niên mới biết tác dụng của bột ở nơi này.
Bột nơi này rất rẻ nên Tư Niên mua khá nhiều
Ngoài ra Tư Niên còn mua được muối, đường, gừng, tiêu, sữa, mật ong, và vài loại gia vị khá, thứ làm Tư Niên đau lòng nhất là một túi sữa chua giá lên tận bốn trăm nguyên tinh, nhưng dù sao khi cậu tìm hiểu, cậu đã biết sữa chua nơi này chính là độc quyền trong cả liên bang, chỉ những gia đình thật sự giàu có mới có thể dùng hằng ngày, Tư Niên cảm nhận thấy sữa chua nơi này rất chất lượng, cậu có thể nuôi được sữa chua mới từ đây.
Đường và mật ong là sản phẩm của tinh cầu Bechi, cũng không rẻ nhưng chấp nhận được.
Điều làm Tư Niên bất ngờ nhất là cậu lại mua được rượu và dầu từ hai loại trái cây, thanh xuyên và chiêu mật.
Tư Niên cũng không hiểu tại sao lại kỳ lạ như vậy.
Tư Niên phát hiện các thứ có vị ngọt thường rất đắc.
Ngoài ra các sản phẩm tự nhiên còn lại giá vô cùng rẻ.
Nhưng các món ăn, có giá chênh lệch nhau rất rõ ràng, nếu món đó được đánh giá cao, sẽ có người nguyện ý bỏ số tiền lớn ra để mua, nhưng ngược lại thì chỉ người nghèo mới dùng các sản phẩm tự nhiên
Anzasil cho cậu năm nghìn nguyên tinh, cậu đã tiêu hết bốn nghìn bốn trăm nguyên tinh.
Việc sắp xếp các dụng cụ trong nhà bếp, và học cách sử dụng các dụng cụ ấy trên quang não, đã mất cả ngày của Tư Niên.
Chiều tối hôm ấy, ngoài nghe lời Anzasil mà mua cá, tư niên còn mua một phần thịt thổ sa, rong sương, loại rong Anzasil thường cho cậu ăn kèm với cá, vị giòn, thanh mát rất dễ ăn, Tư Niên vẫn chỉ ăn cá, học lại một ít chữ, và trò chuyện với Anzasil một vài câu.
Anzasil cứ lo lắng cho cậu ở nhà một mình sẽ ham mê quang não mà không chịu ăn, chịu ngủ.
Hắn đâu biết Tư Niên rất ngoan ngoãn, thậm chí còn định sẽ tạo bất ngờ cho hắn khi hắn trở về..