Thư báo trúng tuyển đến, Thời Mộ và Phó Vân Thâm đỗ vào đại học A, Hạ Hàng Nhất và Bối Linh đỗ đại học C bên cạnh còn Chu Thực chuẩn bị đi thi vào trường cảnh sát, mỗi người có một mơ ước vào trường đại học, từ đó về sau mỗi người đi một ngả, đi trên con đường hoàn toàn không giống nhau.
Chu Thực phải đi trước khai giảng của bọn họ, bởi vì trường cảnh sát ở khá xa so với thành thị nên cậu ta phải đi sớm hơn một chút.
Trước khi cậu ta đi một ngày, cậu ta tuỳ ý tìm một nhà hàng rồi mời mấy người ăn cơm.
Lúc đầu bầu không khí cũng khá tốt, Chu Thực trước giờ đều là người rất giỏi khuấy động bầu không khí, chỉ cần kể một câu chuyện cười thôi cũng có thể khiến Bối Linh cười liên tục.
Sau một ly rượu, Thời Mộ thấy vành mắt của Chu Thực đã đỏ hoe.
Cậu ta cúi đầu lau nước mắt, bưng chén rượu lên đứng dậy: "Sáng mai tôi đi rồi, trường cảnh sát quản lý nghiêm khắc, một năm cũng không được trở về quá nhiều, không biết khi nào mới gặp lại, hôm nay kính mấy ca một ly, cảm ơn các cậu đã chiếu cố tôi suốt hai năm qua." Cậu ta ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Uống vội, hơi rượu hiện lên trên mặt Chu Thực, cậu ta ta rót thêm một ly nữa đến trước mặt Hạ Hằng, đặt tay lên vai cậu ta nói: "Lần đầu đến tôi đã gây khó dễ với cậu, mặc dù cậu không nói ra nhưng trong lòng tôi thực sự cảm thấy rất có lỗi, thực xin lỗi Lão Hạ, lúc đó tôi không nên sai bảo cậu. "
Hạ Hàng Nhất cười cười: "Phải không, tôi đã không nhớ rõ."
Chu Thực lại nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Bối Linh: "Linh muội."
Cặp mắt Bối Linh ướt dầm dề, nhu thuận kêu một tiếng: "Chu ca."
Chu Thực: "Nếu ở trường đại học có ai bắt nạt em và lão Hạ, nhớ chờ anh trở lại dạy dỗ bọn chúng."
Bối Linh gật gật đầu, lộ ra hai cái răng khểnh.
Cậu ta lại cầm lấy ly rượu đi tới trước mặt Thời Mộ, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô: "Mộ ca... " Giọng điệu Chu Thực mềm đi không ít.
Thời Mộ "Ừ" một tiếng, hỏi: "Sao?"
Chu Thực mong chờ nhìn, nói: "Rốt cuộc cup ngực cậu là bao nhiêu vậy?"
"..."
"Cút đi, đại gia nhà cậu."
Chu Thực cười ha ha hai tiếng, không để ý mặt mũi mà cầm lấy ly rượu từ từ đi tới trước mặt Phó Vân Thâm, cưỡng ép nâng ly rượu lên oán giận nói: "Phó Vân Thâm, thực ra tôi nhìn cậu không vừa mắt từ lâu rồi, ở cùng nhau lâu như vậy mà cậu lại là người tự phụ nhất, mấy ngày trước đánh tôi đến mức nhập viện, thầy giáo bảo cậu nói xin lỗi tôi mà con mẹ nó cậu vào phòng bệnh lại dứt ống truyền của tôi, thiếu chút nữa lão tử đã bị ngạt mà chết từ lúc nào rồi."
Phó Vân Thâm dùng đũa gắp rau, mí mắt cũng không nhấc lên.
Đang ăn, Chu Thực đột nhiên kéo tóc Phó Vân Thâm, rót một chút rượu vào miệng cậu.
Thời Mộ ngồi ở bên cạnh cũng bất hạnh bị vài giọt rượu bắn lên quần áo.
Chỉ có quần áo bẩn thì không sao nhưng chỉ sợ... Chỉ sợ tiểu công chúa trong thân thể Phó Vân Thâm sẽ đi ra.
Cô nơm nớp lo sợ quan sát Phó Vân Thâm, chỉ thấy cậu đẩy Chu Thực ra rồi ho khan hai tiếng, đưa tay nhặt bình rượu kia lên, không chút do dự dốc cả bình vào miệng Chu Thực, ừng ực ừng ực tất cả rượu đều vào bụng cậu ta đến tận khi chai rượu trống rỗng.
Keng.
Phó Vân Thâm buông bình rượu, bình tĩnh tiếp tục ăn đồ ăn.
Chu Thực đã đỏ bừng cả khuôn mặt, ánh mắt say khướt, hiển nhiên ý thức không tỉnh táo lắm.
Bữa ăn này đoán chừng là không thể tiếp tục được nữa, tiền cũng chưa ai thanh toán. Thời Mộ thở dài, lấy thẻ của Phó Vân Thâm ra thanh toán.
giờ rưỡi, năm người rời khỏi nhà hàng.
Phó Vân Thâm vứt Chu Thực uống say không còn biết gì lên xe taxi, sau khi báo địa điểm thì nhìn về phía cậu ta, ánh mắt hơi hơi loé lên, bàn tay to lớn vươn vào cửa kính xe vuốt mái tóc đen rối bù của cậu ta, trầm giọng nói: "Ở bên ngoài nhớ tự chăm sóc bản thân, đừng để bị lạnh."
Cả người Chu Thực run lên, ánh mắt lập tức trừng lớn.
Xe khởi động, cậu ta nhoài người về phía sau nhìn, nước mắt trào ra: "Ca, mấy cậu chờ tôi trở lại nha——!"
Trong bóng đêm, giọng nói của cậu ta bị tiếng gió sắc bén xé nát.
Chu Thực đi rồi, Hạ Hàng Nhất cùng Bối Linh cũng ngồi xe rời khỏi, chỉ còn lại Thời Mộ và Phó Vân Thâm đưa mắt nhìn bóng dáng họ đi xa dần, đến tận khi xe lửa biến mất nơi đáy mắt, Thời Mộ mới kéo Phó Vân Thâm đi về phía ngược lại.
Con đường quanh co sâu thẳm trong đêm tối, những ngọn đèn neon trong đêm thắp sáng thành phố cô đơn này.
Cô dắt Phó Vân Thâm, nhìn hai cái bóng quấn lên nhau nói: "Phó Vân Thâm, tất cả mọi người đều sẽ trưởng thành."
Bước chân của cậu đổ ập xuống, cả người đè lên người Thời Mộ, dường như say mà cũng không phải say.
Thời Mộ thở dài, bắt một chiếc xe trở về nhà của Phó Vân Thâm.
Vừa vào cửa, cậu đã lảo đảo vấp vào bồn cầu toilet rồi phun mạnh một hồi, Thời Mộ cảm thấy cuộc đời thật đau khổ quá đi, vừa than thở vừa dọn dẹp đống lộn xộn mà Phó Vân Thâm để lại, cuối cùng kéo cậu lên giường, xắn tay áo của cậu rồi cởi giày, tất và quần áo bẩn.
Mới định cởi nút áo trước ngực Phó Vân Thâm, lòng bàn tay nóng hổi của thiếu niên đã bao phủ lên mu bàn tay cô, Thời Mộ ngẩng lên đã đối diện với một đôi mắt nóng bỏng, một giây sau cô đã bị cậu đặt ở trên chiếc giường mềm mại.
Đôi mắt Phó Vân Thâm lờ đờ mông lung, giọng nói hơi không rõ: "Thời Mộ, em... Em không thể chơi xấu."
Cậu đang nói đến cái thỏa thuận kia, trong lòng Thời Mộ biết rõ.
Phó Vân Thâm không ngừng nói lắp: "Em đã đồng ý yêu cầu của anh, muốn làm đến..." Vừa nói, cậu vừa bắt đầu lôi kéo quần áo trên người Thời Mộ.
Thời Mộ nháy mắt mấy cái: "Nghe nói uống say mà làm chuyện này thì sẽ đột tử, anh không biết hả?"
"Không!" Cậu gầm gừ, ngón tay trực tiếp xé rách lớp áo sơ mi mỏng, Phó Vân Thâm nhắm mắt lại, đôi môi nóng bỏng áp lên xương quai xanh thanh tú của cô: "Thời Mộ, em có thể cảm nhận được không?"
"Hử?"
Cậu nói: "Anh có bao nhiêu thích em..."
Thời Mộ sửng sốt, đầu ngón tay đặt ở trên tóc cậu cuối cùng cười khẽ, chậm rãi nhắm mắt lại: "Vậy anh phải luôn thích em."
Cô đã chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ, thế nhưng Phó Vân Thâm lại trước sau không có bất kỳ động tác nào, Thời Mộ nhíu mày có hơi cảm thấy kỳ quái, từ từ mở mắt, thấy Phó Vân Thâm lăn xuống dưới rồi ngồi dậy, mắt đảo qua bốn phía.
Đúng vậy, đây là tiểu công chúa Vân Vân.
Thời Mộ bình tĩnh sửa sang lại quần áo, nghĩ thầm cô đã cho Phó Vân Thâm cơ hội chẳng qua là do đại lão không phúc để hưởng mà thôi.
Sau khi thay xong quần áo, cô hất mái tóc đen dài dưới vai nhìn về phía Vân Vân: "Tôi còn đang khó hiểu sao cô còn chưa hiện ra."
Vân Vân liếc mắt cười cười: "Nói thế nào cũng là tiệc chia tay của mấy đứa, tôi cũng không phải người không hiểu đạo lý."
Thời Mộ nhíu mày: "Vậy bây giờ cô đã có?"
Ánh mắt Vân Vân hướng xuống, mập mờ nói: "Ngực cô đã từ C lên A rồi nhỉ, là em trai Vân Thâm bóp cho lớn lên hả?"
Thời Mộ: "Bây giờ là xã hội hài hòa, xin cô thận trọng từ lời nói đến việc làm."
Vân Vân trầm tư vài giây, lại nói: "Tôi đột nhiên muốn đi spa, Thời Mộ, giúp tôi đi đi."
Vẻ mặt Thời Mộ là người da đen dấu chấm hỏi ???, hơn nửa đêm đi spa? Đầu óc tiểu công chúa không có bệnh chứ?
Cuối cùng Thời Mộ cũng không lay chuyển được Vân Vân, đành phải dùng một giờ mới tìm thấy một hội sở spa tư nhân hoạt động /. Thực ra nửa đêm, một nam một nữ đi tới làm vật lý trị liệu thì thật sự quá kì quái, đặc biệt là khi nhìn thấy hạng mục sơn móng tay, ánh mắt Vân Vân sáng lên, ầm ĩ đòi làm, một giây này, Thời Mộ cảm giác chuyên gia làm đẹp đang nhìn mình bằng một ánh mắt đồng cảm.
Cô cười cười hai tiếng, nguỵ biện nói: "Gay mật gay mật"
(Gay mật: Chỉ bạn đồng tính của phụ nữ)
Biểu cảm của chuyên gia làm đẹp là một bộ tôi hiểu rõ mà...
Hai giờ sau, vào lúc ba giờ sáng, khi sắp bị mệt mỏi vì làm xong spa, Thời Mộ bị cô kéo đến phố thương mại. Cho dù là hiện tại đã muộn mà khu thương mại vẫn có rất nhiều người. Đèn hai bên đường đã bật sáng, các cửa hàng đều đã mở cửa.
Tiểu công chúa mạnh mẽ lôi kéo Thời Mộ tiến vào một cửa hàng bán quần áo nữ.
Thiếu niên với dáng người cao lớn và thiếu nữ mặt mày diễm lệ vừa vào cửa đã khiến ánh mắt của nhân viên lập tức bị thu hút tới, nhưng họ chưa kịp chìm đắm trong dáng vẻ đẹp trai của thiếu niên đã thấy cậu hờn dỗi dậm chân, chỉ vào chiếc váy trên kệ gải bộ nói: "Thời Mộ Thời Mộ, hai chúng ta cùng mặc cái đó đi."
Nhân viên cửa hàng giật mình, tỉnh táo lại.
Thời Mộ cười hai tiếng, kéo Vân Vân hạ giọng cảnh cáo: "Chị, đó là đồ của nữ đấy, cô có biết mình đang dùng thân thể của Phó Vân Thâm không thế?"
Vốn dĩ, cô ấy nhuộm một bàn tay sơn móng tay màu hồng đã không thể giải thích cho người khác, nếu cô ấy trở lại trong trang phục phụ nữ, Phó Vân Thâm tỉnh táo có thể sẽ phát điên mất.
Thời Mộ vì mải nghĩ giải thích nên không nhận thấy sự cô đơn trong mắt Vân Vân, sau khi thấy cô ấy không làm phiền nữa, cô liền kéo cô ấy ra khỏi cửa hàng quần áo nữ.
Phố thương mại náo nhiệt, Thời Mộ dẫn cô đi qua đám đông, đang định tìm xe về nhà thì bước chân Vân Vân dừng lại, Thời Mộ quay đầu lại, ánh mắt khó hiểu: "Cô vẫn chưa muốn về nhà hả?"
Vân Vân lắc đầu, trên mặt mang theo một nụ cười xinh đẹp: "Đến đây đi, theo tôi đến nơi này."
Trong mắt cô ấy có một cảm giác tự do và nhẹ nhõm mà Thời Mộ không thể hiểu được nhưng khi cô ấy mỉm cười lại làm cho Thời Mộ thực sự cảm nhận một sự cô đơn đến tận xương tuỷ.
Vân Vân đưa tay lên vuốt tóc mái dài trước trán của Phó Vân Thâm, đôi mắt rủ xuống khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc nơi đáy mắt.
Gió đêm lướt qua, cô ấy dùng giọng nói giống như Phó Vân Thâm nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác.
"Em trai Vân Thâm là sợ cô đơn nên mới tạo ra tôi, tôi sợ em trai Vân Thâm cô đơn nên mới xuất hiện." Cô ấy cắn môi dưới: "Đến lâu như vậy rồi, cô cũng phát hiện ra, số lần tôi xuất hiện dần giảm bớt, cho dù em trai uống rượu tôi cũng không lập tức xuất hiện giống như mấy lần trước."
"Vân Vân..." Ánh mắt Thời Mộ phức tạp: "Cô đây là ý gì?"
Cô ấy hít một hơi thật sâu ngẩng đầu lên, nở một nụ cười trong trẻo và tươi tắn: "Thời Mộ, cho dù mục đích của cô là gì, tôi vẫn cảm ơn cô đã đến với Phó Vân Thâm, cảm ơn cô đã mang đến cho em trai tình yêu, tình bạn và tất cả sự ấm áp, cô đã mang em ấy đến suốt cuộc đời. Thời Mộ, tôi cũng cảm ơn cô hôm nay đã ra ngoài cùng tôi, móng tay màu hồng thật sự rất đẹp, và chiếc váy cũng đẹp, nhưng tiếc là tôi không thể mặc vào..."
Vân Vân cũng muốn có bạn bè, muốn cùng bạn thân đi dạo phố, muốn cùng họ đi ăn rồi thảo luận nhan sắc của các nam nghệ sĩ, việc cô ấy muốn còn rất nhiều rất nhiều nữa... nhưng từ đầu tới cuối cô ấy cũng biết sao mình lại tồn tại.
Phó Vân Thâm cần cô ấy, cô ấy sinh ra; Phó Vân Thâm không cần cô ấy, cô ấy chết.
Vân Vân không sợ ly biệt, không sợ biến mất, chẳng qua cô ấy cảm thấy đáng tiếc vĩnh viễn không thể chính miệng gọi Phó Vân Thâm một tiếng em trai.
Cô ấy tiến lên vài bước ôm lấy Thời Mộ: "Mấy đứa tốt nghiệp, tôi cũng muốn tốt nghiệp." Tia sáng trong mắt cô ấy bắt đầu tắt dần, giọng nói của cô ấy nhỏ dần:"Thời Mộ, không hẹn ngày gặp lại, cuối cùng nói với Phó Vân Thâm..."
[ Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã từng xuất hiện.]
(Lời editor: Tui là tui nghi Phó Vân Thâm và Chu Thực có gì đó rồi nha!! )