"Đợi một chút."
Đúng lúc Thời Mộ đang định nói ra sự thật thì Phó Vân Thâm giơ tay ngắt lời cô, đôi mắt phượng sắc bén nhìn thẳng vào vai Thời Mộ. Cô khó hiểu, vừa định quay đầu lại thì nghe thấy Phó Vân Thâm hét lên :" Đừng nhúc nhích."
Đầu Thời Mộ cứng đờ không dám nhúc nhích.
Thiếu niên đưa tay đến vai cô, cầm lấy một con rắn độc ba khoang đang vùng vẫy muốn thoát.
Phó Vân Thâm hung hăng bóp vào đúng bảy tấc trên người nó, con rắn đáng thương chết ngay tại chỗ.
Sau khi ném con rắn đã chết vào trong bụi cỏ, Phó Vân Thâm lại nhìn cô: " Cậu vừa định nói cái gì?"
Thời Mộ ngơ ngác nhìn tay cậu , quên luôn lời mình định nói, đột nhiên thốt ra: " Thật ra ... tôi hi vọng cậu có thể cho tôi một chút thời gian để suy nghĩ."
“Ừ, được .” Phó Vân Thâm đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô: “ Tôi cho cậu thời gian suy nghĩ.”
"..." Cô vừa nói cái gì vậy ? !!!
Lúc này Thời Mộ mới phản ứng lại, hối hận xanh ruột vì đã nói những lời như vậy, nói thế khác gì gián tiếp chấp nhận lời tỏ tình của Phó Vân Thâm ? Cô bị đần hả trời?!!!!
Cô cẩn thận nhìn Phó Vân Thâm, bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi, đành phải tìm một cơ hội khác để giải thích sự thật cho cậu ta thôi. Càng tệ hơn chính là kể từ lúc cô nói câu đó, giá trị tình cảm của Phó Vân Thâm dành cho cô càng ngày càng tăng lên một cách điên cuồng, không thể chặn lại.
“Đi thôi, chúng ta trở về .” Vẻ mặt cậu dịu đi rất nhiều, giọng điệu cũng mang một chút vui vẻ nhẹ nhàng. Rõ ràng những lời đó của cô đã mang đến cho cậu rất nhiều hy vọng.
Thời Mộ im lặng đi theo Phó Vân Thâm. Trong khu rừng yên ắng chỉ có tiếng cây cối xào xạc đung đưa theo gió, bóng hai người xếp chồng lên nhau, cô cúi đầu, hai tay trắng nõn quấn chặt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trộm Phó Vân Thâm. Thực ra Phó Vân Thâm là một chàng trai rất có sức hút khiến người khác si mê, cần đẹp trai có đẹp trai, cần dịu dàng cũng có dịu dàng ,đặc biệt là rất giàu, nếu như cô không thể quay lại thế giới ban đầu thì ở bên cậu ta cũng khá tốt...
Nhưng vấn đề là cô đang lừa gạt Phó Vân Thâm.
Một ngày nào đó khi sự thật lộ ra, lòng dạ hẹp hòi của đại lão nhất định không dễ dàng buông tha cô, có thể cậu sẽ vì yêu mà hận cô rồi bắt đầu các thể loại ngược luyến tình thù , bla bla .....
Đang suy nghĩ lung tung thì đại lão đi phía trước đột nhiên dừng lại khiến Thời Mộ suýt chút nữa đâm sầm vào cậu.
"Sao lại dừng lại?"
Phó Vân Thâm cau mày: " Lúc chúng ta tới là đi đường này hả?"
Được cậu nhắc nhở, Thời Mộ mới phát hiện cây cối hai bên đường đã cao lên từ lúc nào không biết, những cây cổ thụ rậm rạp xếp chồng lên nhau đứng sừng sững, che khuất cả bầu trời.
Nghe thấy tiếng kêu quái dị phát ra từ trong rừng sâu, Thời Mộ có chút sợ hãi đứng dựa gần vào Phó Vân Thâm hơn.
"Phó, Phó Vân Thâm, liệu có phải chúng ta đi lạc đường rồi không?"
Nơi nào cũng có cây cối, nhìn mãi cũng không nhìn thấy điểm cuối, ánh mặt trời cũng khó mà lọt vào đây được, xung quanh đều là sương mù, không thể phân biệt được đông ,tây , nam, bắc.
Thời Mộ siết chặt cánh tay Phó Vân Thâm, " Cậu có mang điện thoại theo không?"
Cậu lắc đầu: "Không có tín hiệu."
Thời Mộ mếu máo: "Chắc chúng ta sẽ không chết ở chỗ này chứ?"
Ngay khi lời nói này của cô vừa dứt, Phó Vân Thâm đã đập nhẹ vào miệng cô, "Đừng nói bậy."
Thời Mộ che miệng lại, trách cứ: "Đều tại cậu kéo tôi tới chỗ này."
Phó Vân Thâm hừ nhẹ: " Rõ ràng là do cậu chạy đến địa phương quỷ quái này!!"
Cái nồi này bắt cô cõng là hoàn toàn vô lý nha !!!
Nếu không phải cậu nói ra những điều không thể giải thích được như vậy, cô làm sao sẽ sợ hãi mà chạy đến cái địa phương này rồi lạc vào trong rừng sâu hả????
“Nghỉ ngơi đi.” Phó Vân Thâm kéo Thời Mộ ngồi xuống dưới gốc cây lớn, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh không chút hoảng sợ của cậu, Thời Mộ tưởng cậu đã nghĩ được biện pháp nên trong lòng cô cũng yên tâm một phần.
Ngồi nghỉ ngơi một lát, Thời Mộ chọc chọc Phó Vân Thâm đang ngủ say bên cạnh: " Cậu có cách thoát khỏi đây rồi hả?"
Phó Vân Thâm nhìn sang, con ngươi trong veo chỉ phản chiếu hình ảnh của một mình cô: "Thời Mộ."
Cậu nhẹ nhàng gọi tên cô.
Thời Mộ: " Cậu thật sự có cách rồi?"
Ánh mắt Phó Vân Thâm bình tĩnh : " Tôi là xử nam *".
(* xử nam : Xử nam là 1 từ lóng hán việt dùng để chỉ những cậu con trai vẫn còn zin, chưa trở thành người lớn, ngây thơ trong sáng hay nói sát nghĩa hơn là chưa từng làm chuyện đó với ai bao giờ…)
Thời Mộ: "?"
Phó Vân Thâm nói: "Nếu như chúng ta chết đi, chúng ta sẽ là một đôi quỷ xử nam."
Thời Mộ: "?"
Vẻ mặt Phó Vân Thâm đầy ý tứ : "Không bằng..."
Ba.
Bàn tay Thời Mộ đập cậu ta một cái :"Cút đi."
Ranh con nghĩ thật hay.
Nhìn dáng vẻ tức hổn hển của Thời Mộ, Phó Vân Thâm khẽ cười một tiếng, lòng bàn tay ấm áp xoa xoa đầu cô: " Đùa cậu thôi."
Hai tay Thời Mộ ôm đầu gối, lẳng lặng ngồi cách xa Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thâm duỗi chân dài tựa vào trên đá rất thoải mái, cậu ngáp một cái, uể oải nheo mắt: "Cậu không phải là thầy bói hả? Không thể phân biệt được phương hướng?"
Thời Mộ trợn tròn mắt: "Anh hai, tôi là thợ bắt quỷ , không phải thầy phong thủy đâu . Lại nói , cậu nhìn xung quanh đi, đâu đâu cũng giống nhau y đúc, tôi làm sao phân biệt được phương hướng?"
Nhưng mà ... cô có thể nhờ hệ thống nha!
Thời Mộ vừa nghĩ đến hệ thống thì nó lập tức lên tiếng: [Xin lỗi ký chủ, hệ thống không có chức năng la bàn.]
"..." À, cô quên rằng hệ thống này là một phế vật.
Hai người tiếp tục ở chỗ này cũng không phải biện pháp tốt , nhưng cứ lần mò trong rừng rậm này cũng không ổn. Trong này không biết có bao nhiêu nguy hiểm không thể lường trước được, nếu như trước lúc trời tối hai người không thể tìm được đường ra có lẽ họ sẽ bị chôn vùi ở đây mất.
Thoáng cái đã là giữa trưa, Thời Mộ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhìn hoàn cảnh xung quanh không thay đổi chút nào, cô cảm thấy như mình đang đảo vòng vòng trong rừng.
Loanh quanh như thế này không khác gì tự tìm đường chết, Thời Mộ tìm chỗ ngồi xuống hóng mát, cô xốc quần áo lên lau mồ hôi trên mặt, bụng đói đến cồn cào phát ra tiếng ùng ục. Phó Vân Thâm dựa vào thân cây, từ trong túi quần mò ra một viên socola, ném cho Thời Mộ.
Thời Mộ nhìn cậu một cái: " Ở đâu vậy?"
Phó Vân Thâm nhắm mắt lại: " Mua trên xe lửa."
Cậu điên cuồng đi tìm Thời Mộ nên bị hạ đường huyết, lúc mua còn chưa kịp ăn, không ngờ bây giờ lại có ích lợi.
Miếng socola ở trong túi quá lâu, giấy gói cũng bị vò nát chảy ra một chút, Thời Mộ nuốt nước miếng, nhưng không mở ra, trả lại cho Phó Vân Thâm. " Cậu suốt đêm còn chưa ăn gì. Ăn đi. "
Phó Vân Thâm liếc cô một cái, khẽ ậm ừ: "Bảo cậu ăn thì ăn đi, nói nhiều thế làm gì."
" Ăn ngọt nhiều nhanh khát."
Phó Vân Thâm lại nhắm mắt : "Vậy cứ cất trước đi."
Thời Mộ cắn chặt môi, cẩn thận nhét viên kẹo vào trong túi quần thể thao.
Cô nhìn lên những tia sáng yếu ớt trên cao: "Phó Vân Thâm, cậu đã từng nghe qua câu chuyện này chưa ?"
" Hửm?"
" Từ rất lâu trước kia, có một đoàn thám hiểm dự định đi qua một khu rừng. Khu rừng đó nổi tiếng là khu rừng của cái chết. Tất cả những ai bước vào đó đều không bao giờ trở lại. Tất nhiên cả mười người trong đoàn thám hiểm này đều bị lạc đường khi đi vào khu rừng .Từ trường đặc biệt trong khu rừng đó làm cho tất cả la bàn của họ trở nên vô dụng, kiến thức của họ cũng không có tác dụng gì trước sự khắc nghiệt của thiên nhiên. Lúc ấy còn là mùa đông, lương thực lại sắp cạn kiệt. Mười người giảm dần chỉ còn lại ba người. Một tháng sau đó, đội cứu hộ chỉ tìm được một người sống sót duy nhất thoát khỏi khu rừng kia ... "
Thời Mộ nhìn thẳng Phó Vân Thâm: " Cậu có muốn biết làm sao người kia có thể sống sót không ?"
Phó Vân Thâm rất không hợp tác nói: "Tôi không muốn."
Thời Mộ đến gần Phó Vân Thâm, thấp giọng nói: " Gã..."
Phó Vân Thâm cau mày ngắt lời: " Tôi không muốn biết."
Thời Mộ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Vân Thâm, thật sự cảm thấy tên này chẳng có chút thú vị nào.
Trong yên tĩnh đột nhiên có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, trên vai Thời Mộ xuất hiện thêm một bàn tay , cơ thể Thời Mộ cứng đờ, ánh mắt sắc bén, dùng tay trái tay kéo cổ tay tên kia, ném đối phương qua vai, giữ chặt lấy gã.
"Mẹ kiếp, đau quá--!"
Tiếng kêu xé toạc bầu trời, Thời Mộ bình tĩnh lại, lúc đó cô mới nhận ra đó là Chu Thực.
Chu Thực nắm lấy cánh tay cô đứng lên khỏi mặt đất, trách móc : "Mộ ca, cậu thật độc ác! Vất vả mãi tôi mới tìm được cậu mà cậu lại trả ơn tôi như vậy hả?"
“ Các cậu không sao chứ?” Hạ Hàng Nhất cũng đi tới, vươn tay kéo Phó Vân Thâm lên.
Thời Mộ nhìn Chu Thực, nhìn Hạ Hàng Nhất đầy kích động : "Lão Hạ, con mẹ nó tôi tưởng chết ở chỗ này chứ, may mắn, mà làm sao cậu lại tìm được chúng tôi?!"
Hạ Hàng Nhất cười đưa bình nước đưa cho Thời Mộ: " Tôi khá quen thuộc địa hình ở đây, đi theo dấu chân của các cậu là tìm được rồi."
Thời Mộ ngẩng đầu uống mấy ngụm nước, đưa phần còn lại cho Phó Vân Thâm, thở ra một hơi : "Chúng tôi vừa đến đã lạc đường , may mà các cậu đến kịp thời. "
Hạ Hàng Nhất cười không nói lời nào, nhìn Chu Thực: " Cậu cầm đồ ăn phải không?"
Nghe xong Chu Thực mới chợt nhớ ra, mở cặp sách lấy ra hai cái chân giò to đưa cho hai người: " Hàng Nhất nói có lẽ hai cậu đói quá không đi được , cậu ấy bảo tôi mang đồ ăn gì đó đi nên tôi mang cái này nè. Ôi cõng cả một đường mệt chết tôi rồi!!!"
Nhìn miếng chân giò béo ngậy, cả ba người đều trầm mặc.
Hạ Hàng Nhất: "Cậu không thấy bánh bao tôi chuẩn bị hả?"
Chu Thực gật đầu: " Có, tôi có thấy nhưng mà tôi nghĩ chân giò chắc là nhiều dinh dưỡng hơn nên tôi chỉ đem theo chân giò thôi."
Chu Thực cảm thấy mình thật tri kỷ, đúng là bạn thân quốc dân, nhìn xem, hai người họ cảm động đến không nói nên lời luôn rồi.
“Mộ ca, mau ăn lúc còn nóng.” Chu Thực nhiệt tình đưa chân giò cho Thời Mộ.
Thời Mộ lui về phía sau hai bước, từ trong túi lấy ra socola: "Quên đi, tôi ăn cái này, cái kia, cậu cho Phó Vân Thâm đi."
Sau khi bóc vỏ socola, cô còn chưa kịp ăn thì Phó Vân Thâm đã cúi đầu ăn mất, nhai hai lần rồi hài lòng gật đầu: "Tôi ăn no rồi."
"..." Ôi trời ơi, anh em plastic.
Thấy họ không thích món chân giò mà mình mang tới, Chu Thực bực bội phồng má lên, tự cắn một miếng. Ừm, ngon thì ngon, nhưng thiếu dấm nên không có linh hồn.
Chẳng mấy chốc đã ra khỏi rừng, rốt cục Thời Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bốn người đi dọc theo con đường núi ngoằn ngoèo đến thôn, không biết từ lúc nào trời đã có sương mù, trắng xóa bao phủ toàn bộ tầm mắt . Để tránh lạc , bốn người đều đi rất sát nhau, khoảng nửa tiếng đồng hồ sau đó, sương mù dần tan đi, bầu trời cũng quang đãng, trời tối hẳn.
Nhìn bầu trời đêm đen kịt thấp thoáng mấy chiếc đèn lồng đỏ treo trên thân cây, Chu Thực cau mày nhìn đồng hồ, "Không đúng, giờ mới ba giờ, trời đã tối rồi?"
Ngay khi giọng nói cậu ta vừa dứt, kim giờ của đồng hồ đột nhiên quay nhanh rồi dừng lại ở hướng 12 giờ.
Ding dong, ding dong.
Những tiếng chuông lạ vọng đến từ xa, vài chiếc đèn lồng đỏ nổi lên từ trong màn đêm, thắp sáng hai bên đường, ánh lên như màu đỏ của máu.
Đen và đỏ đan xen, im lặng và tiếng chuông ngân vang, mọi thứ thật kỳ lạ và quái dị.
Hô hấp của Hạ Hàng Nhất đột nhiên thay đổi, cậu ta kéo mấy người họ về sau vài bước.
Vẻ mặt lo lắng của cậu ta khiến Chu Thực sợ hãi, run rẩy kéo tay áo cậu ta hỏi: "Lão Hạ, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Hạ Hàng Nhất nhìn về phía trước, sau đó thấy mấy người giấy trắng đỏ đang nâng cỗ kiệu nhún nhảy từ xa đi tới , đầu tiên là một cỗ kiệu, tiếp theo là hai , ba cái . . .
Cỗ kiệu càng ngày càng nhiều, tiếng chuông càng thêm vang, loại cỗ kiệu kia Thời Mộ từng nhìn qua, đều là cái mà người sống đốt cho người chết.
"Tháng bảy Quỷ Môn Quan *mở ..." Cậu ta bình tĩnh nhìn chằm chằm, " Tôi nghĩ, chúng ta đang ở trong chợ quỷ."
(*Quỷ Môn Quan: Cổng địa ngục …)