Dạ Sở Kỳ khóc một lát liền bình tĩnh lại. Một tay vỗ nhẹ thỏ trắng nhỏ "gió chiều nào ngã theo chiều đó" đang kêu khóc để dỗ dành, một tay cô lau nước mắt.
- Xin lỗi, làm phiền anh rồi...
- Không sao. Ngược lại là cô đó, có sao không?
Dạ Sở Kỳ hơi ngơ ngẩn, sau đó lắc đầu. Cô tỏ vẻ áy náy.
- Tôi đột nhiên lại vậy, thật sự...
- Được rồi. - Radie cười - Cô chắc cũng không cố ý. Bây giờ ổn rồi thì chúng ta quay lại tìm tiểu thư nhà tôi thôi.
Dạ Sở Kỳ gật đầu. Radie đi trước, Dạ Sở Kỳ líu ríu đi theo sau.
- Này...
- Vâng?
- Anh... - Dạ Sở Kỳ ấp úng - Anh đừng nói với Anh Anh...
Radie phì cười. Dạ Sở Kỳ đỏ mặt, luống cuống cúi đầu.
- Tôi biết rồi.
"Chít!" Bạch Ngân kêu một tiếng, gặm ngón tay Dạ Sở Kỳ. Hai người đi một lát, Radie dừng lại.
- Dạ tiểu thư, cô sợ đám đông nên đứng ở đây đi. Tôi tìm tiểu thư rồi sẽ quay lại.
Dạ Sở Kỳ hiền lành gật đầu. Radie bước nhanh, thoáng chốc đã đi mất. Cô lặng yên đợi, chỉ có Bạch Ngân thỉnh thoảng kêu mấy tiếng.
- "Này, cô!
Dạ Sở Kỳ quay lại. Cô gái tóc nâu đứng nghênh ngang nhìn cô. Vẫn là loại trang phục như Chuột Điện, lần này không ai theo sau cô gái cả.
Dạ Sở Kỳ nhàm chán liếc mắt qua.
- Lại là cô à? Muốn gì?
- Bán con thỏ đó cho tôi.
- Không. - Dạ Sở Kỳ dứt khoát - Tôi thật thắc mắc làm sao cô lại muốn có con thỏ của tôi như vậy.
Cô gái không đáp lời.
- Cô là Medila nhỉ?
Vẻ mặt cô gái trầm xuống, khó chịu. Dạ Sở Kỳ nhún vai không nói gì nữa.
- Bán nó cho tôi, nếu không cô đừng trách. - Cô ta trầm giọng.
Dạ Sở Kỳ phì cười. Cô gái này là đang đe doạ cô? Người xấu có văn hóa à? Muốn mua còn phải đe doạ? Sao không cướp luôn cho khỏe?
- Cô cười cái gì? - Cô gái không hiểu, vẻ khó chịu.
Dạ Sở Kỳ cụp mắt, cúi đầu vuốt ve Bạch Ngân.
- Cô nghĩ dựa vào cô thì sẽ doạ được tôi? Cô thì có thể làm được gì? Đánh tôi? Giết tôi? Bằng vào một mình cô?
Cô gái nhíu mày. Và cô ta cười lạnh.
- Nói hay lắm.
Cô gái rút từ trong túi ra một khẩu súng. Đó là một khẩu súng kiểu cũ, màu đen. Theo hệ thống nhận dạng của Dạ Sở Kỳ thì đó là một khẩu Makarov , sức sát thương không lớn, đạn cỡ nhỏ, băng đạn viên. Súng này có hệ thống giảm thanh sẵn, không cần lắp đặt. Cô gái chĩa súng về phía Dạ Sở Kỳ.
- Thế nào?
- Makarov à? - Dạ Sở Kỳ không ngẩng đầu, thỏ trắng nhỏ liếm tay cô - Chỉ bằng khẩu súng đó thì sao mà doạ được tôi?
- Bất ngờ đấy. - Cô gái ngạc nhiên - Hiện nay hiếm ai không sợ súng.
Mắt bạc hơi chuyển, nhưng Dạ Sở Kỳ không nói gì.
Thời kỳ này luật pháp rất gắt gao. Việc mang theo vũ khí, tiêu biểu như súng, nếu không có giấy phép thì được xếp vào tội tử hình. Mà người có giấy phép mang súng hay các loại vũ khí khác, thì chỉ có thể là người có chức vị cao trong Công Hội, người có địa vị xã hội cao, những người quan trọng trong xã hội hay người làm việc phi pháp. Vì thế nên đối với công dân trên toàn hành tinh này, súng thì là thứ đồ hết sức khủng bố. Nó bây giờ còn đáng sợ hơn việc khủng bố đeo bom đứng giữa đường hù doạ. Và người đeo bom thì lịch sử chưa từng có ai xuất hiện trên hành tinh này và chưa ai từng nghĩ đến. Nói chung là hết sức đáng sợ ở thời đại này.
- Cùng lắm thì bắn một phát, chết thôi. - Dạ Sở Kỳ hơi cười.
Mặt cô gái hơi đổi. Sau đó cô gái cười nhạt một tiếng, cất súng.
- Hóa ra là không sợ chết.
Dạ Sở Kỳ hơi cười, không phản bác. Mặc dù không đúng lắm, nhưng cũng chẳng sai lệch bao nhiêu.
- Nói vậy, cô không bán?
Bàn tay vuốt ve Bạch Ngân của Dạ Sở Kỳ lúc này mới dừng lại. Cô ngẩng đầu, mắt bạc chậm rãi xoay chuyển.
- Tôi nói là không. Thế nào? Cần nhắc lại bao nhiêu lần?
Ánh mắt bạc sâu sắc khiến cô gái cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, một luồng gió lạnh thổi qua. Cô ta rùng mình, nhìn Dạ Sở Kỳ.
- Loại khí tràng này... Thật giống.... - Cô gái lẩm bẩm.
- Medila!
Cô gái quay lại, Dạ Sở Kỳ nhìn tới. Đi đến là Radie, theo sau là Vũ Anh Anh và Ninh Diễm Kiều. Radie bước nhanh.
- Medila, em làm gì ở đây?
Cô gái tỏ vẻ bực bội.
- Dạ tiểu thư, con bé làm gì cô sao?
Dạ Sở Kỳ hiền lành lắc đầu. Thỏ trắng nhỏ bất mãn kêu lên mấy tiếng.
- Không biết cô ấy...
- Medila March. Cô ta là em gái của Radie. - Vũ Anh Anh đứng cạnh Dạ Sở Kỳ tự lúc nào, lười biếng dựa vào vai cô.
Dạ Sở Kỳ ngạc nhiên. Nhìn hai người chẳng giống nhau tí nào, thế mà lại là anh em. Không như cô với Dạ Sở Hiên giống nhau, ngoại hình đều xuất sắc như nhau. Đây là do gen di truyền rồi, căn bản không khác được.
- Hóa ra là thế...
Dạ Sở Kỳ kín đáo đưa cho Medila một ánh mắt sắc lạnh, sau đó lại tỏ vẻ thờ ơ. Vũ Anh Anh hằn học chỉ mặt Medila.
- Cô có làm gì cô ấy không đấy?
Medila liếc nhanh qua Dạ Sở Kỳ một cái, sau đó tay đút vào túi áo. Cô ta bĩu môi không thèm đáp. Vũ Anh Anh cáu, chân liền giơ lên, xu hướng muốn đánh nhau. Dạ Sở Kỳ vội kéo cô nàng lại. Ninh Diễm Kiều lắc đầu, một chân đem Vũ Anh Anh trực tiếp đạp ngã xuống đất.
- Bớt ồn ào đi.
Vũ Anh Anh lồm cồm bò dậy, xù lông trừng mắt với Ninh Diễm Kiều. Dạ Sở Kỳ bất lực vỗ trán.
Ở một phía, Radie thở dài nói với Medila:
- Em đừng có suốt ngày đi lang thang ngoài đường nữa. Việc học cũng chẳng ra làm sao, sau này em muốn làm gì hả?
- Chưa tới anh lo. - Medila hơi nhăn mặt.
Radie thở dài, muốn nói gì lại thôi.
- Em muốn làm gì thì làm, đừng gây ra rắc rối là được.
Medila liếc mắt, bĩu môi không nói. Cô ta quay lưng đi. Vũ Anh Anh đột nhiên gào lên:
- Cô đứng yên đó! Hôm nay chúng ta phải làm một trận solo!
Medila cười trào phúng.
- Tôi sợ gì cô chứ? Thích thì chiến!
- Được thôi!
Ninh Diễm Kiều một tay đem Vũ Anh Anh kéo lại. Radie thở dài, đẩy Medila ra. Dạ Sở Kỳ tròn mắt.
- Hai người có xích mích à?
Radie bất đắc dĩ gật đầu. Vũ Anh Anh vùng vẫy, hướng Medila lao tới. Đáng tiếc Ninh Diễm Kiều lợi hại, trực tiếp thả Vũ Anh Anh ra làm cô nàng mất đà ngã xuống đất.
- Anh Anh, thật thảm hại mà. - Medila chế giễu.
Vũ Anh Anh ngồi dậy, gào lên với Ninh Diễm Kiều:
- Kiều Kiều, cậu làm gì thế hả???
Ninh Diễm Kiều chẳng buồn đáp. Medila tỏ vẻ buồn chán, trực tiếp quay đi. Vũ Anh Anh ở dưới đất bị Ninh Diễm Kiều đè lại, giãy giụa như cá mắc cạn, la hét om sòm.
Dạ Sở Kỳ bất lực thở dài.
- Còn ở đây là muộn buổi diễn đó.
- Á!?
Vũ Anh Anh đẩy chân Ninh Diễm Kiều, nhìn đồng hồ sau, liền một tay kéo theo cả ba người mà chạy.