- Mình không ngờ nổi là cậu lại nhầm nước với axit đó, Sở Kỳ. - Vũ Anh Anh chợt cười khi nhớ tới thí nghiệm.
Dạ Sở Kỳ gượng cười lầm lũi ăn bánh, không nói gì. Chỉ cần có đồ ăn thì cô sẽ không thấy đói nữa. Đây chính là ưu điểm của một robot nha, rất tiện lợi.
- Sở Kỳ, cậu ngốc thật đó. - Một cô bạn chọc má Dạ Sở Kỳ.
Dạ Sở Kỳ phồng má, lại cắn một miếng bánh. Đám người cùng đi, không khí rất tốt, đủ náo nhiệt.
- Cậu ăn nhiêu đó mà đủ à? - Vũ Anh Anh hỏi.
Dạ Sở Kỳ chỉ cười.
- Ối chà, cô bé "búp bê thủy tinh" này.
Một chàng trai, lớn hơn Dạ Sở Kỳ. Người này có vẻ ngoài khá xuất sắc, một vẻ lãng tử phong lưu, phong độ và hào phóng. Mấy cô bạn bên cạnh Dạ Sở Kỳ đều dồn ánh mắt về phía anh ta.
Tiêu La Khải, đống lửa bên cạnh cục đá Hạ Cảnh Dực.
Quả thật đi bên cạnh Tiêu La Khải là Hạ Cảnh Dực. Anh ta cũng là một cậu ấm con nhà giàu, bộ dáng nhiều lúc đều là cà lơ phất phơ. Trái ngược với Hạ Cảnh Dực thì Tiêu La Khải tai tiếng rất nhiều, nhưng mà không đến nỗi làm người khác ghét.
- Thật xinh đẹp nha. - Tiêu La Khải nhìn Dạ Sở Kỳ từ trên xuống dưới.
Một câu nói của anh ta đã làm mọi người chú ý. Anh ta lại gần cô, ánh nhìn bất hảo trông rất thích thú. Dạ Sở Kỳ ít tiếp xúc với người khác, đời nào hiểu được ánh mắt đó có nghĩa là gì.
Hạ Cảm Dực phía sau thấy hành động của Tiêu La Khải, không hiểu sao sắc mặt ngàn năm không đổi lại xám xịt. Hắn bước tới, đẩy Tiêu La Khải.
- Cậu tránh ra.
- Này, cậu sao thế hả? - Tiêu La Khải bất mãn.
Hạ Cảnh Dực hắn không để tâm tới thái độ của Tiêu La Khải, kéo anh ta rời đi. Tiêu La Khải nhận ra cái gì liền giật tay lại, chăm chú nhìn Dạ Sở Kỳ.
- Này, cô không phải Hy....
- A Khải!
Tiêu La Khải im miệng. Vẻ mặt Hạ Cảnh Dực trầm xuống, sau đó cũng nhìn qua Dạ Sở Kỳ. Dạ Sở Kỳ tròn xoe mắt, chớp chớp. Xung quanh lúc này người đã tụ tập thành một đám đông.
Dạ Sở Kỳ sợ đám đông.
Vũ Anh Anh đứng bên cạnh bị Dạ Sở Kỳ nắm chặt tay, vô thức đem cô che chở phía sau. Hạ Cảnh Dực đứng một lúc, bước chân hơi xoay chuyển.
- Em sẽ chỉ là của tôi.... - Hạ Cảnh Dực lẩm bẩm.
- Hả? - Anh ta nói gì?
- Tôi nói...
Hạ Cảnh Dực bước tới một bước. Hắn nắm tay Dạ Sở Kỳ, kéo ra khỏi sự che chở của Vũ Anh Anh. Bàn tay mạnh mẽ kéo cô về phía mình, Hạ Cảnh Dực thế nhưng cười nhạt, ôm cô vào lòng.
- ....em sẽ chỉ là của tôi!
Dạ Sở Kỳ trước giờ chưa từng bắt gặp tình huống này, hoàn toàn sững sờ và không có chút phản ứng nào. Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, sau đó bộc phát tiếng ồn ào. Dạ Sở Kỳ giật mình, lập tức muốn từ trong vòng tay Hạ Cảnh Dực thoát ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Dạ Sở Kỳ đỏ lên, túng quẫn đánh Hạ Cảnh Dực. Tên Hạ Cảnh Dực này làm sao thế? Rõ ràng vừa mới gặp nhau hôm trước, hôm nay hắn đã thẳng thừng tuyên bố cô là của hắn. Đành rằng cô là robot sản phẩm mẫu của KM, nhưng còn chưa kí hợp đồng, hắn cũng đâu có quyền gì. Mà ở đây ai biết cô là robot? Bọn họ sẽ nghĩ gì? Da mặt của tên này cũng thật là dày!
Dạ Sở Kỳ đẩy một lúc vẫn không có kết quả. Ý cười trên môi Hạ Cảnh Dực đậm thêm một phần, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Dạ Sở Kỳ. Hưởng thụ mùi hương từ mái tóc mềm mượt xộc vào mũi, hắn tỏ vẻ rất thỏa mãn buông cô ra. Cô thấy vẻ mặt bất lương của hắn, không khỏi nóng giận.
Hạ Cảnh Dực! Nam thần số một! Lạnh lùng ít nói! EQ thấp âm vô cực!
Đều là giả dối mà!
- Nếu em không chấp nhận, tôi sẽ đợi đến ngày em chấp nhận. - Ánh mắt Hạ Cảnh Dực nhìn Dạ Sở Kỳ đầy dịu dàng - Tôi cũng muốn xem ai dám tranh với tôi.
Cả khu vực huyên náo. Hạ Cảnh Dực, nam thần thờ ơ với mấy với các cô gái, hôm nay lại tuyên bố trước nhiều người rằng hắn đang theo đuổi "búp bê thủy tinh" không rõ lai lịch. Hắn tuyên bố như thế, nếu hắn không lấy thì đảm bảo cô ế luôn!
Dạ Sở Kỳ cả người cứng ngắc. Vậy mà cũng được? Tên này thật sự rất kì lạ rồi! Ngoài kia có không biết bao nhiêu cô ngã lên ngã xuống vì hắn, vậy mà hắn lại ở đây tuyên bố lung tung!
Nhưng Dạ Sở Kỳ cô là người không sợ nhất những lời người khác nói, càng không lo ánh nhìn của họ. Cô sợ đám đông, chứ không phải sợ dư luận. Cô không quan tâm hắn, cũng chẳng có quyền quản lí hắn, lo nhiều làm gì cho nóng máy, để dành dung lượng chơi game chứ!
- Tuỳ anh!
Buông nhẹ một câu, Dạ Sở Kỳ quay lưng rời đi.