Hạ Cảnh Dực vò đầu, tâm trí rối như tơ vò. Hắn nhìn qua phần ăn của mình, chợt nhớ tới nhiều thứ...
Cô nhóc kia đặc biệt thích đồ ngọt...
Nhưng Hy Mã Kỳ lại không thích...
Hắn nhớ một cô nhóc nào đó hay ăn kem, cười với hắn bảo hắn là đồ ngốc không biết thưởng thức...
Hạ Cảnh Dực tự mình đánh mặt mình. Tại sao hắn đi với cô, lại nhớ tới một người con gái khác?
- Anh Dực, anh sao thế?
Hạ Cảnh Dực nhìn cô gái hắn cho rằng là người mình yêu nhất. Thế nhưng lúc này hình ảnh cô nhóc kia lại chồng lên cô ấy. Đôi mắt nâu sâu sắc kia như hóa thành đôi mắt bạc ngây ngô.
Đôi mắt bạc... Đó là vì nó không phải mắt thường, nó là một chiếc máy ghi hình mà thôi...
Hạ Cảnh Dực như điên lên được. Hắn dời mắt khỏi Hy Mã Kỳ, quay đi.
- Anh có việc bận, đi trước. Em cứ ăn đi.
Nói rồi hắn đi mất. Hy Mã Kỳ nhìn theo hắn, gương mặt đầy khó hiểu buồn bã. Hình ảnh của hắn dần biến mất qua cánh cửa của nhà ăn.
Bên tai Hy Mã Kỳ rung lên, ánh mắt của cô trở nên lạnh nhạt. Cô đưa tay bấm nút trả lời của chiếc tai nghe bên tai.
- Ba.
- ...
- Đã gặp được, nhưng xem ra tình cảm của anh ta bắt đầu thay đổi.
- ...
Như nghe một câu chuyện cười, Hy Mã Kỳ cười nhạt một cách trào phúng.
- Làm sao có thể? Dù vậy, con cũng có thể lôi kéo tình cảm của anh ta.
- ...
- Con biết mà. Ba không cần lo, con tự tin có thể làm được.
- ...
- Con bé đó sao? Không biết sao nhưng đã bị ghét rồi. Có điều để an toàn, con nghĩ con nên trừ khử nó.
- ...
- Con sẽ không làm ba thất vọng, nhưng việc kia vẫn phải đáp ứng con.
- ...
Hy Mã Kỳ không đáp lời, cười lạnh một tiếng rồi tắt máy. Cô vê cằm.
- Hơi muộn rồi.
Hy Mã Kỳ nhìn qua một phía. Một nữ sinh đi tới. Đó là Diệp Thường Lạc. Hy Mã Kỳ đã hẹn trước Diệp Thường Lạc, cũng không ngại sự có mặt của Hạ Cảnh Dực.
- Cô là Diệp Thường Lạc, - Hy Mã Kỳ liếc mắt nâu sắc bén - đúng không?
Diệp Thường Lạc nhìn chằm chằm cô gái đứng bình thản ăn uống kia.
- Cô... Dạ Sở Kỳ?
- Không. - Hy Mã Kỳ đặt đũa xuống - Tôi là Hy Mã Kỳ. Tôi mới là bạn gái của anh Dực.
- Thật? - Vẻ mặt Diệp Thường Lạc đầy nghi ngờ.
Không dễ để tin vào việc này trong khi chỉ hơn một tháng trước Hạ Cảnh Dực thẳng tay quét sạch fanclub của chính hắn vì bọn họ bắt Dạ Sở Kỳ. Đúng hơn, có vẻ như việc này chẳng thể tin được.
Hy Mã Kỳ liếc mắt nhìn Diệp Thường Lạc.
- Nói với tôi mọi thứ cô biết khi tôi không có mặt bên cạnh anh ấy. Cô phải biết rằng, tôi sẽ rất không vui nếu những gì cô nói là không có thật. Tin chắc cô đủ thông minh để hiểu?
Người con gái này rất nguy hiểm, Diệp Thường Lạc biết. Cô nghĩ mình không nên nói dối. Dù sao thì mọi việc cũng không có gì để giấu.
- Mọi việc bắt đầu lúc anh ấy vào nhập học...
phút sau...
- Tôi hiểu rồi. - Hy Mã Kỳ vê cằm - Anh ấy có vẻ đã thích cô nàng kia.
- Đúng là vậy đấy. - Diệp Thường Lạc không mấy hứng khởi trả lời.
- Yên tâm đi, bởi vì cô ta chỉ là một bản thay thế của tôi mà thôi. - Hy Mã Kỳ nhún vai - Nhưng để đảm bảo, tôi vẫn muốn giải quyết cô ta.
- Bằng cách nào? - Diệp Thường Lạc nghi ngờ.
Hy Mã Kỳ khinh thường nhếch mép cười. Và khuôn mặt cô trông khá tinh ranh.
- Dùng não đi, cô gái. Không phải tôi tới tìm cô sao? Tất nhiên là cô sẽ làm.
Diệp Thường Lạc giật mình, và tức giận. Tại sao cô sẽ làm? Nghĩ cô ngu sao?
- Không bao giờ! Tôi không muốn vướng vào đống rắc rối này. Cô phải biết bây giờ tôi gặp nhiều khó khăn lắm đấy. Và bên cạnh cô ta còn có Ninh Diễm Kiều cùng Sử Ngao Kim. Vũ Anh Anh cũng không phải kẻ bình thường, huống hồ Tiêu La Khải không có vẻ là không liên quan tới cô ta. Tôi không muốn mình vướng vào đống hổ lốn đó.
Hy Mã Kỳ lắc đầu đầy thương hại.
- Cô nghĩ tôi gọi cô tới đây, và cô có thể từ chối sao? Ngây thơ quá đấy. Nhưng yên tâm, tôi có thể đảm bảo an toàn cho cô, ít nhất là về vấn đề mạng sống. Thôi nào, đừng bắt tôi phải đe dọa cô chứ! Mọi thứ cô cần làm là nghe lời của tôi, sẽ tốt đẹp cả thôi.
Nói rồi Hy Mã Kỳ đứng dậy dọn dẹp rồi rời đi luôn, còn không quên làm một cái vẫy tay chào tạm biệt.
Diệp Thường Lạc nhìn theo Hy Mã Kỳ. Xem ra người này không đơn giản. Nhưng cũng được, bộ dáng đau khổ chật vật của Dạ Sở Kỳ cô rất muốn thấy...