Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

quyển 1 chương 77: cảm thán

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dạ Sở Kỳ nằm dài dưới đất, nhớ lại hết thảy những gì đã xảy ra. Tiếp thu qua một lượt, cô chợt cảm thấy thật vi diệu...

- Thế là hoàn toàn biến thành một người khác luôn...

Những lúc ở Trái Đất cũ hiện lên trong tiềm thức. Dạ Sở Kỳ thở dài. Cô nhớ Trái Đất, nhớ cuộc sống cũ, nhớ gia đình ghê gớm....

- A?

Dạ Sở Kỳ chợt thấy một đoạn ký ức lạ.

Cô cố nhớ rõ. Cô thấy mình hình như là đứng trước gương.... Cô đang tự nói với mình....

"Hy Mã Kỳ, xin chào, tôi là Dạ Sở Kỳ. Trùng hợp thật, chúng ta lại có thể có quan hệ như là cùng một người."

Bản thân mỉm cười. Dạ Sở Kỳ đoán chắc đây là ký chủ cố ý để lại.

"Tôi tự mình nhớ đoạn tự thoại này, chính là vì muốn sau khi Lăng Tự Tiên trao ký ức cho cậu, cậu có thể thấy được. Lần đầu gặp mặt nhỉ? Tôi đoán cậu chắc là cũng có khuôn mặt giống hệt tôi."

Rồi cô cười khúc khích. Dạ Sở Kỳ cảm thấy, ký chủ quả thật thông minh đâu, lại dùng cách này nói chuyện với cô. Đáng tiếc là đây chỉ là hồi ức, cô không thể đáp lại.

"Lúc cậu nhận được đoạn hội thoại của tôi thì tôi chắc là đã đầu thai rồi. Cậu không cần trả lời tôi đâu. Thành thật cảm ơn cậu đã thay tôi sống tiếp. Cậu biết sao không? Khi bản thân không được đầu thai, tôi cảm thấy thương anh trai mình hơn hết. Anh ấy chỉ có một người thân duy nhất là tôi, tôi ra đi anh ấy nhất định đau khổ."

- Còn không phải à? Anh ấy là một tên cuồng em gái. - Dạ Sở Kỳ lẩm bẩm.

"Tôi biết cậu nghĩ anh ấy cuồng em gái. Thật ra là đúng vậy đấy."

- .......

"Ký ức của tôi cậu đã nắm hết rồi phải không? Ngoại trừ khoảng thời gian tôi ở đây ra thì đều rõ ràng đi? Tôi không chắc Lăng Tự Tiên đã làm gì với đống ký ức lúc tôi trôi dạt khắp mọi nơi, nhưng tôi chắc chắn một điều là đoạn ký ức của tôi lúc còn sống sẽ không bị thay đổi đâu. Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu thôi. Cảm ơn nhiều. Thay tôi chăm sóc anh Hai, tôi chỉ có thể nhờ cậu được vậy thôi"

Đoạn ký ức cuối cùng của ký chủ dừng lại khi cô ấy khép mắt. Dạ Sở Kỳ thở dài.

- Thật vi diệu đâu.

Dạ Sở Kỳ trèo lên giường, nằm dài.

- Nhưng nghĩ lại cũng thật kỳ lạ. Mình đây tính ra robot đâu, vì sao lại giống người đến thế? Robot lại có thể ăn sao?

Không chỉ ăn, cô còn có nhiều điều mà robot căn bản không thể theo lý luận logic. Cô có thể chảy máu nữa cơ đấy....!

Thật ra thì, cô thừa biết chỉ là cơ thể bị thay đổi một vài bộ phận bằng máy, nguyên bản vẫn là cơ thể người.

- Thôi kệ đi. Ai mà quan tâm chứ!

Nói rồi Dạ Sở Kỳ đứng dậy, tung tăng chạy xuống nhà. Hôm nay lại không phá đám người Dạ Sở Hiên, cô sẽ viết ngược tên của cô.

Trước tiên là kính của Khâu Thiết Hàn....

- Tiểu Kỳ, trả kính cho anh!

Dạ Sở Kỳ cầm cặp kính mắt dày cộp của Khâu Thiết Hàn chạy nhảy khắp nơi trong phòng. Định lén lấy nhưng bị bắt mất rồi....

- Không trả! Thách anh đuổi kịp em. Đuổi kịp thì em trả!

Khâu Thiết Hàn tỏ ra không ngán chạy đua, đuổi theo Dạ Sở Kỳ.

Dạ Sở Hiên đang ngồi với máy tính màn hình ảo trước mặt. Anh treo trên mặt một nụ cười, xem chừng rất vui vẻ. Khâu Thiết Hàn tính tình rất lạnh lùng, nhưng lại có thể cùng Dạ Sở Kỳ chạy đua. Điều này chứng tỏ, sự có mặt của cô thay đổi qua rất nhiều. Giống như vì có cô, ngôi nhà này nhiều tiếng cười hơn. Quan trọng là nhiều hơn một người quan trọng nữa.

Khâu Thiết Hàn tự nhiên chạy không lại Dạ Sở Kỳ năng động khả ái đáng yêu. Đó là chưa kể không có kính thì anh chẳng khác người mù là bao nhiêu. Vì thế nên chạy được một lát anh liền không thở ra hơi. Dạ Sở Kỳ dừng lại, đem cặp kính mắt phe phẩy trêu đùa:

- Anh thua rồi!

- Được rồi, - Khâu Thiết Hàn chấp nhận - anh thua. Trả kính cho anh.

Dạ Sở Kỳ cười khúc khích, lại chạy đi.

- Không trả! Hôm nay không cho anh làm việc!

Nói rồi cô chạy mất dạng. Khâu Thiết Hàn gõ trán.

- Chẳng qua là muốn mình nghỉ ngơi mà thôi, cần thiết phiền phức vậy không?

Dạ Sở Hiên nhìn qua.

- Nói thế nào thì cậu cũng thua tiểu Kỳ rồi.

Khâu Thiết Hàn mò mẫm đứng dậy, đi tới phía tủ đồ lục lọi.

- Em biết em biết, em không thắng nổi con bé rồi. Anh không cần phải nhắc!

Dạ Sở Hiên từ chối cho ý kiến. Khâu Thiết Hàn nhíu mày.

- Kính dự phòng của em ở đây đâu cả rồi?

- Tiểu Kỳ đều mang đi rồi.

- Cái gì?!?!?

- Cậu thua triệt để.

Khâu Thiết Hàn thất bại ngồi xuống đất, anh thở dài và trên môi là nụ cười cưng chiều.

- Cái con bé này.... Thật là....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio