Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử

chương 12: hài nhi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Forceps là khi Lục Viên lên trấn trên nhờ mấy bác thợ rèn rèn tạm cho một cái. Dùng một thanh sắt mỏng uốn thành hình một chiếc Forceps, cũng chẳng phí sức của mấy bác thợ rèn là mấy, thế nên Lục Viên nán lại ở tiệm rèn để đốc thúc, chỉ dẫn nửa ngày cũng ra được một chiếc Forceps.

Nhưng dù sao xương sọ trẻ em cũng rất mềm, dùng Forceps cũng rất nguy hiểm, Lục Viên làm trước cũng chỉ để phòng cho những trường hợp bất thường, chưa tới thời điểm vạn bất đắc dĩ sẽ không đem ra dùng. Nhưng giờ thì Vương A sao ngất rồi, không còn đủ sức để sinh đứa bé ra, điều kiện thời cổ đại cũng không cho phép áp dụng phẫu thuật, Lục Viên chẳng còn cách nào khác mới chọn hạ sách này.

Nhưng để Tô Hoài chấp nhận phương pháp này quả thực rất miễn cưỡng.

Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, Lục Viên nhanh chóng suy nghĩ, giữa thuyết phục Tô Hoài với đánh ngất Tô Hoài thì cách nào dễ hơn, sau rồi quay lại, rất thành thực nói với Tô Hoài: “Huynh tự ra đây nhìn xem, miệng sản đạo rất hẹp, đứa bé bị nghẹt lại. Giờ chúng ta có hai cách, một là dùng kéo rạch ra, hay là dùng Forceps kéo em bé ra, huynh chọn đi.”

Ngay lúc Lục Viên nói, giọng rất nhỏ, cổ tay rút trở về, kéo cả Tô Hoài sát lại. Khoảng cách hai người rất gần. Lục Viên nói xong, Tô Hoài do dự trong giây lát, như còn đang cân nhắc lựa chọn cách nào, nhưng ngay khi đầu còn đang mải suy nghĩ, Lục Viên đã quyết định hộ hắn.

Đông ——

Dồn hết lực toàn thân, Lục Viên nhảy bật lên một cái, đỉnh đầu cứng cứng bụp ngay vào trán Tô Hoài, tiếp theo còn bồi một cú cùi trỏ vào bụng Tô Hoài.

“Ui!” – Tô Hoài hoàn toàn không phòng bị, bị Lục Viên tấn công bất ngờ không kịp trở tay, cả người lảo đảo ngả sang một bên giường.

“Hai người các ngươi, giữ chặt A sao, dùng sức ấn vào bụng cho ta!” – tận dụng thời cơ, Lục Viên ngoài miệng phân phó, Forceps trong tay cũng xanh sản đạo, nhanh chóng kẹp lấy hai bên má đứa bé.

“Tiểu Viên?” – Tô Hoài trở lại, quát lên một tiếng, đang muốn bắt lấy tay Lục Viên thì y quay mặt lại trừng trừng Tô Hoài, bình tĩnh tới lạ kỳ.

“Huynh đừng động vào ta! Forceps đã đặt vào má đứa bé rồi, chỉ cần run tay một chút thôi cũng nguy hiểm! Tốt nhất huynh lên mau chóng nghĩ cách lay tỉnh A sao, hắn không phối hợp thì oa nhi cũng không ra được! Còn hai người các ngươi, đừng ngây ra nữa, tiếp tục ấn bụng!”

Âm thanh bình tĩnh mà mạnh mẽ dường như không phải toát ra từ cơ thể nhỏ gầy của Lục Viên, nghe rồi ai cũng có cảm giác như người nói là một người chứa đầy sức lực. Ba người trong phòng dù tình nguyện hay không tình nguyện, cũng dần làm việc theo Lục Viên phân phó. Chẳng qua có ai ngờ đâu, Lục Viên là bị ánh mắt hung ác của Tô Hoài mà bức ra dâm uy thôi ~~~

Tên Tô Hoài vô lại! Ngươi có thể đừng có dùng ánh mắt ‘ngươi chết chắc rồi’ ấy rủa ta có được không! Hứ! Thật muốn cầm cái Forceps này bóp chết hắn quá đi!

Cũng chẳng biết Tô Hoài dùng biện pháp gì, A sao rất nhanh đã hồi tỉnh, dưới sự khích lệ của y, tiếp tục dùng sức. Quá trình kéo đứa bé ra cũng nhẹ nhàng hơn, cuối cùng với sự giúp đỡ của Forceps, em bé thuận lợi ra đời.

Vỗ nhẹ vào cánh mông nhỏ nhỏ của anh nhi, tiếng khóc non tơ thanh thúy vang lên, Lục Viên bỗng có có cảm giác vui mừng tới mức bật khóc.

Lão tử lần đầu tiên đỡ đẽ cho đàn ông đấy! Mẹ nó chả dễ dàng gì cả!

“Hài tử sinh rồi! A sao! Hài tử thuận lợi ra đời rồi này!” – Lục Viên hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn cả lên, trên tay rất mau lẹ cắt cuống rốn trẻ, tắm sạch cho hài tử. Vị tiểu ca nhi kia cũng tẩy rửa người cho Vương A sao. Tô Hoài một bên hỗ trợ bọc anh nhi lại, tiếp theo thì ôm vào lòng, như sợ cách kỳ lạ của Lục Viên làm thương hài tử, Tô Hoài còn cố ý kiểm tra đi kiểm tra lại xem có xước xát chỗ nào không. Nhận ánh mắt xem thường của Tô Hoài, Lục Viên đang nhảy nhót nhoắng cái dậy lên ủy khuất. Nếu không phải ta dùng Forceps, đứa bé này chẳng phải rất khó sinh! Đã thế còn bị ngươi đề phòng nghi bậy nghi bạ, ta đây vì cái quái gì chứ!

Lục Viên bỗng dưng bị cảm giác thất bại nhấn chìm nghỉm, ánh mắt gắt gao chằm chằm nhìn một màn Tô Hoài đang bế đứa bé giơ ra cho Vương A sao xem đầy dịu dàng kia.

“Vương A sao, người xem, là một ca nhi.”

Bồng hài tử của mình, Vương A sao cười dịu dàng: “Ừ, Tô đại phu, cảm ơn”

Cảm ơn cái đầu ấy! Cái tên mặt than kia trừ việc vướng chân vướng tay cộng thêm việc gây phiền phức thì chả làm cái quái gì cả, đứa bé do chính tay Lục Viên ta đỡ đấy! A sao ngươi đúng là có mắt không tròng

Lục Viên thừa nhận, mắt y đang long lên, rất rất giận

“Còn cả Tiểu Viên nữa, A sao không biết ra là Tiểu Viên cũng biết đỡ đẻ”

“A” Vương A sao bỗng chuyển tầm mắt về phía Lục Viên, làm y hơi sững sốt, mặt lập tức ửng lên. Từng biết rất nhiều kỹ năng phụ khoa, cũng như nhận không ít lời cảm tạ, vậy mà chẳng hiểu sao, mấy lời nói của Vương A sao lại tác động lớn đến thế, nghe xong mà tim cũng cay cay.

“Ha ha mẫu tử bình an là tốt rồi!” – ngượng ngùng gãi gãi đầu, Lục Viên cười trừ.

“Lại nói ngốc nghếch cái gì đấy! Gì mà mẫu tử bình an hả!” – Tô Hoài lạnh giọng quát, Lục Viên mới nhận ra mình lại nói sai rồi, đây nào có ai hiểu “Mẫu Tử” là gì đâu cơ chứ, trong lòng cũng than thở một câu – “Chả biết ai ngốc đâu!” – tay cũng bị Tô Hoài nhanh chóng túm được.

“Nhị ca nhi, nhanh chuẩn bị thức ăn cho A sao ngươi ăn! Vương A sao, nghỉ ngơi nhé, ta ra kêu Vương đại ca vào.” Tô Hoài dặn dò xong thì lôi Lục Viên khỏi phòng. Vương đại ca đã sớm đi đi lại lại quanh cửa buồng, thấy hai người đi ra thì lập tức xúm lại hỏi.

“Là một ca nhi, huynh vào nhìn một cái đi.” Tô Hoài trấn an vỗ vỗ vai Vương đại ca, giọng cũng rất mềm mỏng, vẻ mặt ôn nhu Lục Viên chưa từng thấy bao giờ.

Hai nam nhân vội vàng cảm tạ đôi câu thì lập tức vọt vào. Tô Hoài lắc lắc đầu, Lục Viên còn láng máng thấy như hắn có hơi mỉm cười.

“Tiểu Viên.”

“Hử?” – tới khi Lục Viên ngây ra nhìn Tô Hoài xong thì Tô Hoài đã đứng ngay trước mặt y, vẻ mặt ôn nhu ban nãy cũng chưa kịp thu lại, thoáng trông đến là hiền

Nhưng mà thật chả quen tý nào!

Lục Viên đang suy đoán tên ôn thần này phỏng chừng đang chuẩn bị nói gì đó đại loại như lần sau không cho đỡ đẽ, hay không được làm chậm tiền đồ của hắn, rồi linh tinh đủ loại gì đó nhưng không ngờ rằng Tô Hoài lại đặt tay lên vai y.

“Tuy rằng phương pháp của ngươi thật kỳ quái, rất mạo hiểm, rất chẳng coi trời cao đất dày là gì, nhưng ta không thể phủ nhận, rất có hiệu quả.”

“Huynh nói vậy là có ý gì hở? Nếu muốn xỏ xiên thì cứ nói thẳng! Có phải thấy ta điên rồi, lần sau không cho ta tiếp xúc với bệnh nhân nữa? Chẳng phải huynh luôn cảm thấy y thuật của huynh mới là đúng đắn sao? Chẳng phải thế sao?”

“Ngươi đã làm tốt lắm!”

“Tốt gì mà tốt! Huynh cho là huynh nói thế thì ta ể? Huynh vừa nói” – Lục Viên bỗng bừng tỉnh khỏi cơn kích động, nháy nháy mắt mấy cái, thì thào: “Tô đại ca có phải huynh vừa khen ta đúng không?”

“”

“Kia huynh nhắc lại lần nữa đi! Vừa rồi ta không có nghe rõ! Thật đấy!”

“”

“Tô đại ca! Ta chỉ nghe được mỗi chứ ‘Tốt’ thiệt mà, huynh nhắc lại thì có mất miếng thịt nào đâu!”

“”

“Tô đại ca! Tô” – chẳng biết có phải thiếu oxy không mà Lục Viên bỗng thấy mắt nhoáng một cái, đầu cũng ‘ong’ lên.

“Tiểu Viên?” – Tô Hoài bỗng gọi với, tay vội vàng ôm lấy Lục Viên đang lảo đảo, mi tâm nhíu lại.

“Hì hì” – Lục Viên giương tay ấn lên trán, sắc mặt có phần khó coi, hơn nửa người đều dựa vào cánh tay Tô Hoài, còn lơ mơ ngượng ngùng cười trừ, “Kỳ quái thế nào đột nhiên lại chóng mặt quá”

Mắt Tô Hoài trầm xuống, khẽ thở dài, từ tốn khép chặt vòng tay, Lục Viên cứ vậy thuận thế dựa vào lòng hắn, có lẽ quá mệt mỏi mà bất tri bất giác mê man

Tiểu tử này, đúng là đến cực hạn rồi.

_______________________________________

Một vở kịch nhỏ nhân ngày cá tháng tư :”>

Nhật ký hàng ngày của Tô Hoài

.

Thể loại: Thời tiết, nghịch cp, hỗ công, sinh tử

.

tháng Chạp, Tiểu tuyết [vào ngày / tháng lịch dương)

Tiết trời không tốt, không đi khám bệnh, gặm màn thầu.

tháng Chạp, trời âm u

Tiết trời không tốt, không đi khám bệnh, gặm màn thầu.

tháng Chạp, trời quang

Tiết trời tốt, khám bệnh tại nhà, gặm màn thầu.

tháng Chạp, trời quang

Tiết trời tốt, không đi khám bệnh, gặm màn thầu.

tháng Chạp, Đại tuyết [vào ngày / lịch dương]

Tiết trời không tốt, khám bệnh tại nhà, nhặt được “Đại Phiền toái”, chẳng có thời gian gặm màn thầu.

(Chữ thiệt to) – SAU NÀY TRỜI XẤU KHÔNG BAO GIỜ RA NGOÀI NỮA!

tháng Chạp, trời quang

Tâm tình không tốt, cho “Phiền toái” húp cháo, ăn bánh bao.

tháng Chạp, trời quang

Tâm tình không tốt, gặm màn thầu cũng không ngon

Nấu cháo cho “Phiền toái”, thả chút hành hoa, lại trông thấy “Phiền toái” gắp hết hành ra, mắng hắn một trận, vào bếp gặm màn thầu.

tháng Chạp, trời quang

Tâm tình tốt lắm, không muốn gặm màn thầu.

Phát hiện ra “Phiền toái” không thích ăn hành, nấu cháo thả hẳn hai củ hành, gặm màn thầu ngon hẳn.

tháp Chạp, trời âm u

Ầm ĩ với “Phiền toái” một trận khiến hắn bỏ đi, một mình húp cháo, phát hiện thả nhiều hành quá, khó ăn.

Đi gặm màn thầu, phát hiện màn thầu cũng khó ăn.

.

tháng Ba, trời quang

Tâm tình không tốt, nơi nơi đi tìm “Phiền toái”, bắt hắn gặm màn thầu, tâm tình tốt.

tháng Ba, trời quang

Uống nhiều quá, không muốn gặm màn thầu Gặm “Phiền toái” ~~~

tháng Ba, trời âm u

“Phiền toái” chạy, bắt về, gặm tiếp ~~~

tháng Ba, trời quang

Gặm “Phiền toái”

tháng Ba, trời quang

Gặm “Phiền toái”

tháng Ba, trời quang

Gặm “Phiền toái”

tháng Năm, trời âm u

“Phiền toái” béo

tháng Mười, trời quang

“Phiền toái” sinh

tháng Mười, trời quang

Tâm tình không tốt, gặm “Phiền toái”

tháng Mười, trời quang

Tâm tình không tốt, gặm “Phiền toái”

tháng Mười, trời quang

Tâm tình không tốt, gặm “Phiền toái”

tháng Mười, trời quang

Bỗng nhiên thấy tiểu hài tử nhỏ nhỏ rất đáng yêu, lập tức về phòng gặm “Phiền toái” (sinh thêm đứa nữa)

tháng Chạp, Đại tuyết

Phát hiện chính mình béo, không gặm màn thầu nữa

tháng Giêng, trời quang

Buồn nôn không muốn gặm màn thầu

tháng Giêng, trời quang

Thấy người là buồn bực, không muốn gặm màn thầu, cũng chả muốn gặm “Phiền toái”

tháng Một, trời quang

Đột nhiên tính tình “Phiền toái” đại biến, nấu cơm cho ta ăn

tháng Ba, trời quang

Phát hiện mình càng ngày càng béo, tâm tình không tốt, đá “Phiền toái” đã bị gặm một nửa xuống giường, “Phiền toái” nấu cơm cho ta ăn

tháng Ba, trời âm u

Phát giác eo đã to đùng, chạy ra ngoài, bị “Phiền toái” ngăn lại, ầm ĩ một trận, “Phiền toái” giận không ăn cơm. Không thèm để ý tới hắn, gặm màn thầu.

“Phiền toái” chạy lại, cướp màn thầu, đi nấu cơm cho ta ăn.

tháng Năm, trời quang

Thắt lưng ngày càng to, ánh mắt “Phiền toái” nhìn ta cũng càng buồn nôn, đang muốn gặm “Phiền toái” thì “Phiền toái” sờ sờ vuôt vuốt bụng ta, tâm tình không tốt, đạp xuống giường, tự ngủ.

tháng Năm, trời quang

Phát hiện mình càng lúc càng béo, tâm tình không tốt, không viết nhật kí. Gặm “Phiền toái”, bị cự tuyệt, tâm tình càng không tốt, gặm màn thầu.

tháng Mười, trời quang

Mẹ nó chứ, ta có bầu!

Gặm hai mươi cái màn thầu.

tháng Mười, trời quang

“Phiền toái” hỏi ta có ta có yêu hắn không. Thật muốn đạp cho cái nhưng mà bụng to quá không đạp được.

Con bà nó, gặm màn thầu.

tháng Mười, trời quang

Sau khi “Phiền toái” cứ lẽo đẽo theo ta nói một trăm lần câu yêu ta, thiệt muốn chặn cái mỏ của hắn lại, cơ mà bị bụng ngăn lại

Con bà nó, gặm màn thầu.

tháng Mười, trời quang

Sinh!

Mẹ nó, đau chết ông mất, thấy “Phiền toái” lại tức, đạp thẳng cho hắn một cái.

tháng Mười, trời quang

Ta uống canh gà, “Phiền toái” không ăn cơm.

tháng Mười, trời quang

“Phiền toái” bóp chân cho ta, cũng không tồi, thưởng cho hắn một cái màn thầu.

tháng Mười, trời quang

Đi khám bệnh tại nhà, “Phiền toái” bế đứa bé, về nhà tâm tình đột nhiên tốt, nấu bữa tối cho “Phiền toái”, còn cố ý bỏ thêm ba củ hành.

tháng Mười, trời quang

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của “Phiền toái”, khôi phục gặm “Phiền toái”.

tháng Mười ~~ tháng Chạp, gặm “Phiền toái”

tháng Ba, trời quang

Mụ nội nó, ta lại có chửa!!!!!

.

¤_________________

Theo chị Tiêu: đây là một phiên ngoại không ảnh hưởng tới nội dung cũng như tính cách của các nhân vật trong tác phẩm ^^

Theo Miss: chị ấy viết vào ngày cá tháng tư đó mọi người ;))

Mọi người có thấy tính anh Tô Hoài trong pn này dễ thương không =)) hình tượng lạnh lùng, ít nói, chưa từng chửi thề của anh bị sụp đổ cái rầm =)) mặc dù không đúng với nguyên tác, cũng như mình không thực sự thích lắm. Cơ mà / mà, ai cũng được bốc phét tý chứ nhở XD~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio