Xuyên Hồi Cổ Đại Chủng Bao Tử

chương 14: trừ tịch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xem bệnh xong thì trời cũng đã tối sầm, nhà họ Vương lần nữa mời Tô Hoài ở lại đón giao thừa, nhưng Tô Hoài vẫn một mực về nhà.

“Tiểu Viên còn đang trông bếp đợi ta về.” – nói một câu này xong, trong hắn cũng hơi hơi có chút lo lắng. Từ khi vào Thạch Hà thôn, đây giống như đêm trừ tịch đầu tiên hắn không phải một mình

Ôm ấp tâm tư ấy, cước bộ trở về cũng nhanh hơn. Mới thấy đầu ngõ thì Tô Hoài bị một nam nhân một thân áo xám, trông thuận mắt chặn lại.

“Ngươi tới làm gì?” – thanh âm trầm thấp vọng lại trong ngõ nhỏ, mang theo chút gì đó khó chịu. Màu trời cũng càng âm u sa sầm xuống, cũng y như sắc mặt lúc ấy của Tô Hoài.

.

Khi Tô Hoài trở về, tâm tình như không tốt lắm, biểu tình như chớ có động vào, làm Lục Viên tay đang lăm lăm Forceps làm vũ khí chạy ra, cũng có chút chùn bước.

Hít mạnh hai mũi, Lục Viên bước tới trước.

“Ưm Tô đại ca, huynh ổn chứ?”

Phi phi! Lục Viên, ngươi cũng thật đáng khinh! Không phải đang muốn khởi binh vấn tội sao, lại còn ân cần hỏi han quái gì chứ?

Tô Hoài lườm một cái, ánh mắt hung thần ác sát làm toàn bộ khí thế của Lục Viên bị áp chúi chụi, “Ta đi nấu cơm, ngoan ngoãn chờ.” nói xong, bực dọc vào bếp, cũng may còn biết không giận chó đánh mèo với Lục Viên.

Xem ra, hôm nay không phải thời điểm tốt để khởi binh vấn tội rồi, dù sao cũng Tết, tạm tha cho hắn một mạng­­.

Lục Viên bĩu môi, đem cất Forceps vào buồng, tiếp theo chạy vào bếp thì thấy Tô Hoài đang lấy màn thầu ra khỏi chõ hấp, rồi ngẩn ngơ nhìn lồng hấp.

“Gì đây?” – tiện tay nhấc một chiếc bánh nhân đậu lên, Tô Hoài có phần ghét cau mày nhìn. Đấy là con nhím nhỏ đấy, chẳng qua nặn vỏ bánh không tốt, nhân đen đen còn lòi cả ra, biến bánh đang trắng thành màu đen nhem nhuốc. Mà chẳng hiểu sao mấy cái gai nhỏ trên mình nhím chẳng dựng lên, rủ hết cả xuống dính vào mình, trông y như con gì đó dài dài.

Đột nhiên Lục Viên có điểm không muốn thừa nhận con kia là chính tay y làm, ho khan hai tiếng, chạy xồ lại, “Kia huynh không thấy nó giống con nhím sao?”

“” chằm chằm nhìn cái bánh bẩn lem lem thật lâu như thể nó sắp nở hoa tới nơi, Tô Hoài đang thất thần, con nhím trong tay đã bị Lục Viên đoạt lại.

“Không muốn ăn thì thôi! Cần bị phải làm một bộ xỏ xiên!” – hứ hứ mấy tiếng, Lục Viên hung hăng cắn một ngụm màn thầu.

Không thể phủ nhận này khó ăn quá!

“Kia là cái gì?” – Tô Hoài thu tay lại, Lục Viên không thành công cướp lồng hấp lại, Tô Hoài thuận tay nhấc một con thỏ nhỏ lên, cắn một miếng, lơ đễnh nói: “Con chuột hả?”

“Khụ” bị màn thầu tắc cổ, mặt Lục Viên hóa đen toàn phần, lại tiếp tục đoạt lấy lồng hấp, Tô Hoài nhét hết miếng màn thầu nhỏ vào miệng, nhanh phóng tay bắt lấy cổ tay Lục Viên, đặt lồng hấp sang một bên, lại vươn tay sờ lên mặt Lục Viên.

“Ngươi” Lục Viên kinh hãi, há miệng, miếng bánh mỳ đang nghẹn trên miệng bị tay Tô Hoài trực tiếp ấn, hơn phân nửa chiếc bánh nhét tọt vào mồm Lục Viên.

“Không được lãng phí lương thực!”

“Ư ô”

“Bẩn quá!” – tay Tô Hoài phẩy mấy vụn bánh trên mặt Lục Viên, lại chùi chùi nhân bánh đen đen dính đầy trên môi y.

“Ứ” – mặt Lục Viên đỏ bừng, không biết là bị nghẹn hay tức giận nữa, nhưng trong mắt y, vừa rồi vẻ mặt Tô Hoài không còn cứng nhắc như trước.

Đợi tới khi Lục Viên vất vả nuốt xuống xong, Tô Hoài đã bắt đầu làm sủi cảo, nhân là dưa chua thịt lợn, nhìn qua trong suốt lóng lánh một mảng, tỏa ra vì chua chua tươi mát, ngửi cũng thèm. Lục Viên ngại ngùng nhìn, cũng ra hỗ trợ, khác không nói nhưng sủi cảo thì vẫn làm được, một người lăn vỏ bánh, một người gói, phối hợp vậy mà rất hài hòa.

Tới lúc gói thấy ổn ổn rồi, Tô Hoài để lại hai cái vỏ bánh cho Lục Viên làm, tự mình đi nấu ăn.

Cá chép móc mang nhưng không đánh vẩy, trực tiếp cắt dọc mình cá, khía lên đầu cá và đuôi cá. Trong nồi mỡ đã nóng, thả cá cái xèo một tiếng, đến khi vàng óng thì đổ ra. Lại lấy một nồi ninh nước tương, một mùi đường dấm đậm đà mê người, nghiêng nồi tương, một dòng nước nâu sáng óng từ từ chảy xuôi theo cá chép rán vàng, phát ra những tiếng “di di” giòn tan, hương tán tứ phía, Lục Viên thấy thì ngây người, nhịn không được nuốt nước miếng cái ực.

“Tô đại ca, đây là món cá gì thế?” – mau mau chóng chóng gói xong cái sủi cảo xiêu vẹo cuối cùng, Lục Viên chạy nhanh lại, bắt lấy cơ hội hỗ trợ bưng bát đĩa, hít lại hít, ngửi lại ngửi. Một vị chua ê ê làm miệng y không yên, gần đây quả nhiên đối với mấy thứ chua chua y hoàn toàn không có sức chống cự. Cơm tất niên lại có cá hãm chua, sủi cảo nhân dưa chua, thật là rất hợp tâm ý y. Nghĩ vậy, Lục Viên vừa bê mâm mà miệng cũng toác tận mang tai.

“Đây là món cá chép tăng bính, đây là món ăn của tiệm ăn nổi tiếng trấn trên, chỉ là làm rất rắc rối, hôm nay tất niên, tiện nghi cho ngươi.” đặt đĩa lên tay Lục Viên, Tô Hoài quay lại nấu nước, chuẩn bị hạ sủi cảo.

Chờ đến lúc Lục Viên dọn bát đĩa đâu đấy, mang cá lên, Tô Hoài cũng vào từ sân vào, mang theo hai nhánh cà dái dê ngâm trong hũ dưa chua đặt lên mâm. Bên trong cà còn có ngò thơm, bên ngoài rắc muối ngâm trong hũ, muốn ăn lúc nào cũng được. Cà lành lạnh, thơm thoảng mùi ngò hương, nhắm rượu thì bá cháy.

Lại ra ngoài lần nữa, vớt sủi cảo, lấy rượu Đồ Tô đưa Lục Viên mang vào nhà, Tô Hoài đốt pháo ngoài sân xong cũng vào theo.

Trong phòng, bếp than cháy rừng rực, ánh nến lay động chiếu lên một mảng vàng ấm cúng. Tô Hoài lau tay xong, xoay người thì thấy Lục Viên đang ngồi xếp bằng trên giường, vất vả ngồi im nhìn chằm chằm mâm đồ ăn.

Chẳng hiểu sao, lúc ấy Tô Hoài lại rất muốn cười.

Trên giường bắt đầu vang tiếng, mùi hương của rượu và thức ăn nhẹ nhàng lọt vào mũi, bếp than lọt vào tai những tiếng lách cách, ngoài phòng vang lên những tràng pháo lớn, Tô Hoài nương theo hai cánh cửa nhìn ra ngoài, mơ hồ còn có thể thấy được ánh sáng chớp choáng đằng trời. Quay sang lại nhìn Lục Viên đang vùi đầu vào ăn hùng hục, thức ăn chua quả nhiên là hợp khẩu vị của y, cái đầu đầy tóc bù xù nhấp nhổm, mặt cũng chẳng thèm nâng.

Rót rượu Đồ Tô vào chén sứ, phát ra tiếng nước chảy róc rách, Lục Viên nghển cổ lên, cái miệng nhỏ đầy mỡ cong tớn lên, hắc hắc cười thành tiếng, “Tô đại ca, ta cũng muốn!”

Thấy Lục Viên đẩy chén của y sang, Tô Hoài nhăn mặt, “Rượu Đồ Tô là rượu thuốc, để phòng trừ ôn dịch nên uống từng ngụm, ngươi uống ít một chút.” – rót non nửa chén, Tô Hoài vẫn còn canh cánh sợ hãi lần say rượu khóc lóc om sòm trước của Lục Viên.

“Rượu thuốc?” – chén rượu trong tay Lục Viên rung lên, rõ ràng y rất không thích loại rượu này.

“Ngươi không biết rượu Đồ Tô?” – Tô Hoài sửng sốt, tất niên uống rượu Đồ Tô là phong tục, giống như đêm trừ tịch phải đốt pháo, thế nào còn có người không biết? Nhìn vẻ mặt Lục Viên thì không giống nói dối. Bỗng Tô Hoài cau chặt mày lại.

Tây cầm rượu hơi cứng đờ, lúc bấy giờ Lục Viên mới phát hiện ra mình có phần giấu đầu lòi đuôi, vội gục đầu xuống, “Ta ta tuy từ nhỏ tới đây, nhưng gia hương không phải ở đây, cũng chưa từng qua năm mới ở đây nên gì cũng không hiểu.”

Phom người cũng không giống những thôn dân trong thôn, màu tóc cũng kì lạ, lời giải thích của Lục Viên cũng hợp lý. Chỉ có điều chưa từng trải qua đêm trừ tịch thì nghe cũng có chút đáng thương, nếu nói y là người xa xứ vô thân, lại vụng về, tế da nộn thịt, bộ dạng chưa từng trải qua gian khổ, hơn nữa trông rất thanh tú, lại còn là đào phạm tội dâm loạn

Sắc mặt Tô Hoài trầm xuống, không khỏi nghĩ tới mấy thứ không tốt, buồn bực đặt nửa chén rượu xuống, nhàn nhạt nói: “Vết thương trên người ngươi cũng đã khôi phục không khác trước là mấy, đợi qua mười lăm, ta sẽ dẫn ngươi lên trấn trên tìm việc.”

Tiện thể đem củ khoai nóng phỏng tay này ném xuống!

Nói xong một câu, Tô Hoài cũng chẳng nói thêm nữa.

“A! Cám ơn Tô đại ca! Ta cũng có thể nhanh chóng trả nợ cho huynh!” Lục Viên hoàn toàn không nghe ra huyền cơ trong lời nói của Tô Hoài, trong đầu chỉ chăm chăm chuyện kiếm tiền, trả hết nợ cho Tô Hoài xong không chừng còn có thể tích góp mua một con dê con để dưỡng, đợi đến lúc cho sữa dê thì bán cho mấy oa nhi mới sinh trong thôn uống, đây đúng là việc buôn bán tốt nha!

Càng nghĩ càng thông, Lục Viên cười hí hí uống rượu Đồ Tô, rượu tới đâu người ấm tới đó, “A đúng rồi! Tô đại ca! Rượu này là huynh tự mình nhưỡng đấy hả! Nấu ăn cũng ngon, nhưỡng rượu cũng lành nghề, ha ha, nếu huynh không phải thầy thuốc, ta dám chắc sẽ nghĩ huynh là đầu bếp đấy!”

“” lần này Tô Hoài không trả lời, chỉ im lặng uống thêm chén rượu.

Cơm no rượu say, thu dọn chén bát xong đâu đấy, Tô Hoài đốt đèn lồng đỏ trong sân đón giao thừa. Quay trở về phòng, thấy sắc mặt Lục Viên đã hồng nhuận, nằm ệch trên giường lò ngủ khì khì.

Đi qua có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng từ hơi thở của Lục Viên, y đang ôm lấy áo khoác của hắn, chép chép miệng, lầm rầm nói mớ: “Một sọt mây một văn một trăm năm mươi văn là mua được dê non rồi khó quá khó quá hà hà lên trấn trên làm việc kiếm nhiều tiền mua dê”

Mi tâm nhíu lại, Tô Hoài cúi xuống đẩy đẩy Lục Viên, “Dậy rửa ráy rồi ngủ tiếp.”

“Ưm” – bực mình hất tay Tô Hoài, Lục Viên thì thào: “Mẹ, đừng phiền con, con ngủ tý nữa thôi”

Động tác cứng đờ, mặt Tô Hoài sầm lại, “Mẹ là ai?”

“Ưm phiền quá đi” – lại hất hất mấy cái, Lục Viên gãi gãi cổ, cổ áo bị vạch ra xốc xệch cả, “Mai con còn đi làm, còn một cuộc phẫu thuật nữa mẹ đừng quấy rầy con!”

Mặt Tô Hoài đen hoàn toàn, tầm mắt theo cần cổ lộ ra của Lục Viên đi xuống, thấp thoáng thấy được một dấu hồng mờ nhạt, bỗng Tô Hoài do dự một chút, đưa tay vạch áo Lục Viên.

Trên bờ ngực trắng ngà là một dấu hồng to như đầu ngón tay út, hình bầu dục, nhưng thật ra thì giống cái tên mà hắn cho y hơn (tên Tô Hoài cho Lục Viên là Tiểu Viên: cục tròn nhỏ). Nhưng mà đấy không phải mấu chốt, mấu chốt là màu sắc của vết bớt, chứng minh người này, dáng người cao cao, rất giống nam nhân, nhưng là một ca nhi! Lại còn là một ca nhi có thai!

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Đừng phiền mà! Ngay cả con mình mà mẹ cũng không nhận ra à!” – bực mình bắt lấy cánh tay Tô Hoài, bỗng men say trong Lục Viên bay đi đâu hết, trừng mắt lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Viên đần ra, Tô Hoài cũng đần nốt.

“Tô đại ca Huynh sờ ta làm chi?”

¤___________________

.Đại tương: Giống như Miso của nhật, đều là một loại tương làm từ đậu nành.

Để biết them chi tiết: Miso

. Màn thầu táo:

. Nguyên văn – [放他一马: phóng tha nhất mã] – thả cho hắn một ngựa, tiếng lóng chỉ việc cho ai đó một lối thoát.

. Cá chép tăng bính – [ nguyên văn:罾蹦鲤鱼 - 罾: chiếc vó, 蹦: nhảy, 鲤鱼: cá chép ] – Là một món ăn truyền thống. Khi hoàn thành món ăn thì con cá giống như một còn sống nhảy lên hình thành một vòng cung như chiếc vó bắt cá. Mình cũng không biết đặt tên món này thế nào nữa =.=!!~

. Rượu Đồ Tô: Tết Nguyên Đán là một dịp trọng đại nhất trong năm đối với người Trung Quốc. Những người con lang thang biệt xứ, dù đi đâu về đâu đến ngày này đều trở về nhà đoàn tụ đón năm mới. Ngoài việc ăn một bữa cơm tất niên, đốt một bánh pháo, cổ nhân còn có một tập tục là cả nhà cùng uống một thứ rượu tên là Đồ Tô để phòng trừ ôn dịch.

Nguồn: Rượu Đồ Tô

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio