Hôm qua sau khi cô nàng Mạc Hiểu Tinh ngượng ngùng bỏ về, cô hết sức kinh ngạc với lời tỏ tình đầy bất ngờ ấy. Cô nàng tự nhủ dù có nằm mơ cũng chẳng thể có chuyện Du thiếu gia một thanh niên có tiền có thế có diện mạo hoàn hảo như vậy bày tỏ với một cô nàng chẳng có gì đặc sắc như cô.
Hiểu Tinh tự thẩm vấn lại lương tâm rằng: '' Có khi nào anh ta nhầm lẫn gì không? Nhưng tại sao lúc anh ta nói mấy lời đó trái tim mình lại bấn loạn cảm xúc, đầu óc trống rỗng? ''
_ Lý nào mình có tình cảm với anh ta chứ? Hiểu Tinh tự nghi ngờ chính bản thân mình.
Lại nói đến Du Vỹ Tường, sáng nay là ngày xuất viện nhưng cậu ta cứ trông ngóng chờ đợi ai đó. Trong lúc cậu ta bâng khuâng suy nghĩ thì Lập Tuyên, Lực Quân và ba mẹ cậu đến đón.
Lực Quân hăng hái chào hỏi: '' Hello! Cậu khỏe hẳn chưa? Bọn tớ cùng hai bác tới đón cậu này. ''
Lập Tuyên cũng góp công bổ sung: '' Vỹ Tường, có phải cậu còn do dự chưa muốn về không? Trông có vẻ là vậy quá! ''
Vỹ Tường tỏ vẻ không vui hỏi vu vơ: '' Các cậu tới sớm làm gì thế? ''
Thực sự là cậu chưa muốn xuất viện sao? Hay là vết thương còn đau? ''_ Lập Tuyên thấy lạ lo lắng hỏi.
Vỹ Tường đáp lời: '' Tớ khỏe hẳn rồi, chẳng qua là......tớ còn có chuyện cần xác nhận. ''
'' Có chuyện gì hệ trọng cần xác nhận thế? Thiếu gia Du? '' _ Giọng nói quen quen phát âm từ cửa miệng Lâm Tử ra làm cậu giật mình.
_ '' Chào bác trai bác gái! ''. Nó Lâm Tử kéo theo Mạc Hiểu Tinh bước vào phòng chăm sóc Vỹ Tường tay giơ hiệu chào.
Vừa nhìn thấy Hiểu Tinh, cậu ta thay đổi độ giả nai như không nhớ chuyện gì xảy ra. Thái độ lúng túng đã tố cáo cậu ta hôm qua đã làm chuyện gì có lỗi với Hiểu Tinh khiến Lâm Tử biểu hiện ngờ vực.
Hôm nay có sự xuất hiện hiếm thấy của cô hoa khôi Trương Ý Hàm, cô nàng cùng mẹ là hiệu trưởng đến thăm Du Vỹ Tường.
Ý Hàm lịch thiệp hỏi thăm: '' Anh đã khỏe hơn chưa? Nghe nói anh bị thương em và mẹ rất lo lắng nên đã quyết định tới thăm đó! ''
'' Tôi không sao, không cần cô bận tâm! ''_ Đáp lại lời hỏi thăm đầy thiện chí ấy là câu trả lời đơn giản nhưng thiếu thốn cảm tình từ cậu ta.
Bấy giờ Hiểu Tinh và Lâm Tử có cảm giác như bị vứt qua một bên không ai màn tới sự tồn tại của họ.
Bên ngoài cửa có hai vị cảnh sát một nam một nữ chờ đến thẩm vấn lấy khẩu cung điều tra vụ việc, nói đến hai vị này cùng tham gia đội đặc nhiệm. Hôm qua cô cảnh sát có tới thăm tìm hiểu tình trạng nhưng cậu ta đang ngủ nên cô ấy đành im lặng quan sát tỉ mỉ từng chi tiết. Kì lạ thay lúc đó cô nhìn cậu có cảm giác rất thân quen, thiện cảm ngay từ khi nhìn thấy Du vỹ Tường.
Mọi người sau khi thăm viếng đã phải nhường thời gian lại cho hai vị thanh tra này. Anh cảnh sát đó tự giới thiệu:
_ '' Nĩ hạo! ( Nghĩa là xin chào) Tôi là Lý Diệc Thần đội trưởng đội đặc nhiệm KL và đây là Dương Khiết Hy đội phó mong quý vị hợp tác trong việc lấy lời khai. ''
Vỹ Tường cậu ta rất vui lòng hợp tác nhưng khi nhìn thấy cô cảnh sát đó cậu có cảm giác rất lạ, cậu cứ nhìn cô ấy mãi vì trông hao hao chị gái mình. Sau hoàn tất thủ tục lời khai cậu và mọi người đều yên vị tại nhà.
Xin chuyển đề tài chút xíu, hai anh chị cảnh sát ấy sau khi rời khỏi bệnh viện cô cảnh sát tên Dương Khiết Hy ấy bổng cảm thấy đau đầu. Bắt buộc anh đội trưởng phải dìu vào xe đặc vụ ngồi nghỉ.
Anh ta tâm trạng lo lắng mở lời: '' Khiết Hy em có sao không? Lại đau đầu nữa à? ''
Cô gái tên Khiết Hy đó tay ôm đầu trả lời gãy khúc: '' ừ..m...sao..đột nhiên e..lại đau đầu quá! Nó cứ bưng bưng trong đó như búa bổ ý. ''
'' Đợi chút, anh lấy thuốc giảm đau nhé!'' _ Dứt lời anh thanh tra trưởng đó chạy một mạch mua một vỉ thuốc ân cần bóc ra tay mở chai nước suối cho cô uống.
Cô uống vào đầu đã tạm lắng cơn đau, cô ngồi thừ ra như người mất hồn trên xe làm anh ta nhìn cô bằng ánh mắt sốt sắng âu lo.
Giới thiệu đôi nét về hai vị thanh tra bí ẩn này. Lý Diệc Thần tốt nghiệp ngành cảnh sát và hiện đang giữ chức đội trưởng đội đặc nhiệm KL, trước đó đã lập nhiều chiến công cho tổ chức phòng chống tội phạm quốc tế, võ công cái thế, nội lực vững mạnh, là tay thiện xạ siêu đẳng.
Tính cách: lãnh đạm, chính trực, tử tế, con người rất tốt bụng nhưng là tốt bụng một cách tiềm ẩn chứ không bộc lộ ra ngoài.
Về ngoại hình: Cao chuẩn soái ca cảnh sát, nước da trắng vừa phải, body chuẩn vạm vỡ lực lưỡng khỏe mạnh. Mũi cao trông sắc nét đặc biệt là đôi mắt hai mí đường nét hút hồn với đôi chân mày rậm mạnh mẽ, mẫu tóc màu đen cắt gọn phần mái được tỉa đẹp kiểu hot boy thái lan.
Dương Khiết Hy: Nữ cảnh sát tập sự vừa được bổ nhiệm lên đội phó. Lý lịch không rõ, mắc chứng đau đầu từ một sư cố. Cô này là một con số bí ẩn sắp được khai phá, học võ judo thuộc hàng cao thủ nhưng vẫn thua đội trưởng Lý.
Tính cách hiện tại: cứng cỏi, có hơi ương bướng, điềm tĩnh, óc suy luận không tồi. Khả năng phán đoán vượt mức bình thường.
Từ sau ngày gặp Du vỹ Tường thẩm vấn, cô này ngày càng lên cơn đau đầu và đôi lúc trong đầu ẩn hiện những hình ảnh không rõ. Còn phía Vỹ Tường kể từ ngày gặp cô, cậu càng cảm thấy thân thuộc.
Chiều nay cả bọn kéo nhau đi ăn mừng vỹ Tường xuất viện bình an vô sự. Hiểu Tinh tuy từ chối nhưng bị Lâm Tử lôi kéo không thể không đi, dần dần đám mỹ nam đó và ba đứa Hiểu Tinh, nó là Lưu Trinh càng thân thiết hiểu nhau hơn. Xem nhau như tình bằng hữu chí cốt mặc dù hay đấu khẩu nhưng vui.
Cả bọn ăn hải sản, phải nói nó ăn như hạm làm bọn hắn sợ hãi mất phần. Ăn xong Lưu Trinh và Lập Tuyên tẻ riêng hẹn hò chỉ còn Lực Quân kẹt lịch diễn đi gấp. Còn lại ba người Lâm Tử, Hiểu Tinh và Du Vỹ Tường.
Bổng nhiên cậu ta bấm tin nhắn cho Nó, nội dung tha thiết như sau:
_'' Lát nữa nhờ cô bỏ lại Hiểu Tinh cho tôi. Cô đi đâu đi khuất dùm tôi, làm ơn tôi kính lạy cô ba lạy! Mặc cho cô ta có năn nỉ cô cũng ko dc chở về. Xong việc tôi hậu tạ cô sau. ''
Nó nhắn lại nội dung chan chứa tình người: '' Nghe sao giống đi bán đứng bạn mình khi chưa được giá nhể? Ầy...thấy cũng tội...mà thôi cũng kệ. Anh nhớ giữ lời hậu tạ tôi hậu hĩnh đấy! Ai nuốt lời sẽ bị: '' Hách từ trong nôi! ''
Nhận tin nhắn reply của nó, Vỹ Tường sặc khói khi đọc nội dung đặc mùi bom đạn phát tán ấy. Cậu liếc nó ra ám hiệu, nó cũng phối hợp nhịp nhàng la lên diễn với bộ mặt thảm ơi là thảm: '' Ui...ya..đau bụng quá! Tớ...tớ..Bái bái! ''. Nó chuồn êm lẹ nhanh chóng bỏ mặc Hiểu Tinh ở lại kêu khóc thảm thiết.
_ '' Cậu nhớ đó! Dám bán đứng bạn bè....! Sao nỡ bỏ tớ ở lại với tên này chứ..ự hự! ''. Hiểu Tinh ấm ức kêu gào gọi tên nó: '' LÂM...........T....Ử! ''
Nó thở dài ngao ngán, hoàn thành niệm vụ Nó chợt nhận ra có chuyện phải làm và phóng xe như bay về nhà chú Bình, trên đường bay Nó thắng gấp va quẹt phải chiếc mui trần đang điều khiển lùi xe ra quốc lộ. Chủ nhân chiếc mui trần đó trông rất quen, hóa ra chẳng phải ai xa lạ chính là Trương ý Hàm.
'' Ây..ya..! '' _ Nó xuýt xoa đầu gối bị va đập phải do chạy quá tốc độ.
Còn Trương Ý Hàm, cô ta trông có vẻ khó chịu vì xe bị va quẹt vài vết xước. Cô ta mở cửa ra xem ai thì bất ngờ khi người va quẹt lại là Nó, Lâm Tử tác giả. Bước xuống xe là đôi chân dài miên man diện bộ váy ngắn trễ vai với mái tóc xoăn sóng sành điệu cùng mái lưa thưa.
'' Sao lại là cậu? '' _ Ý Hàm hỏi với vẻ mặt không vui.
'' Oh là cậu à Ý Hàm? Xin lỗi nhe, tớ có việc gắp nên chạy hơi nhanh. ''_ Nó tỏ vẻ biết lỗi.
Ý Hàm nở nụ cười thánh thiện khiến nó khẽ rùng mình: '' Lâm Tử à? Dạo này hình như các cậu thân với Du Vỹ Tường quá nhỉ? ''
Nó cũng cười đến méo miệng khi nghe giọng nói nhẹ nhàng nhưng chất chứa hàng ngàn ngọn gai: '' A..Ha.ha..cũng chả thân gì mấy, chỉ tình cờ gặp nhau nhiều lần thôi. ''
Cô ta tới gần nó, phát biểu đôi lời tuy êm tai nhưng ẩn chứa sự đả kích: '' Cậu và Hiểu Tinh nên hạn chế tiếp cận Vỹ Tường đi, nhìn các cậu kìa...haizzz...càng tiếp cận anh ấy càng tổn thương hơn đấy! ''
Trương Ý Hàm nói thêm: '' Còn nữa, tớ đã quyết định giải tán nhóm. Nói thật các cậu tuy có tài nhưng chưa đủ trình độ để tập luyện cùng tớ. Còn chuyện này nữa, tớ biết cả hai cậu có lẽ rất thích Vỹ Tường, uhm...anh ấy đúng là đẹp trai có địa vị tài năng ai mà không mơ có được anh ấy chứ, đúng không? Nhưng dù các cậu có cố gắng làm bất cứ chuyện gì muốn anh ấy chú ý đi chăng nữa thì cũng vô ích thôi. Anh ấy vốn là thiếu gia danh gia vọng tộc, tớ khuyên một câu: '' Trèo Cao Té Đau '' lắm! ''
Nó nghe thấy những lời đó, cơn ức chế bộc phát, mắt lông sòng sọc lên, máu dồn lên não đáp trả lại hết sức tử tế: '' Cám ơn cậu đã tốn nhiều lời hay ý đẹp như thế với bọn tớ, chẳng hay... cậu có khát nước không? Cậu yên tâm đi, tớ không hề có ý thích thú gì Du Vỹ Tường cả, người như anh ta không hợp nhãn tớ. Ừh....Hiểu Tinh cũng thế, bọn tớ chẳng làm gì cả. Là tự anh ta tới kiếm chuyện, không thể trách bọn tớ được. Vả lại, chuyện tình cảm không thể ép buộc. Ông trời đã sắp đặt sẵn nhân duyên, cái gì không phải của mình dù có giành giật bằng cách nào đi nữa cũng chẳng thể thuộc về mình, cái gì đã là của mình thì dù có bị ai tước đoạt cuối cùng cũng '' Vật về với chủ '' mà thoai. ''
Câu cuối cùng nó phát ngôn muốn khẳng định là '' Hình như cậu là thể loại phân biệt giai cấp thì phải?
_ Chuyện môn đăng hộ đối đã xưa cổ lắm rồi, cho dù ai cao sang ai bần hèn thì nhân cách mới là cốt lỗi quan trọng của con người.
_ Đừng nghĩ bản thân sinh ra ngậm thìa vàng là tự cho mình thanh cao rồi tặng cho người khác những lời lăng mạ có đầu tư, đẳng cấp thực sự của con người không chỉ dừng lại ở mức như cậu nghĩ, có những người họ có cái nhìn rất rộng và thâm sâu chỉ cần quan sát cách đối xử là biết người đó như thế nào nhưng họ vẫn tôn trọng người khác. Đó mới gọi là đẳng cấp thực. ''
'' Tớ nói nhiều thế này cũng hi vọng'' Những người có tiền có địa vị xã hội giống cậu đó, đừng vội xem thường nhân cách người khác vì làm như vậy sẽ nhận lại những điều y như thế. '' _ Nó tuôn một tràn ngập mặn vào mặt Ý Hàm.
Nó không thèm quay lại mà rồ ga bỏ mặt Ý Hàm ở đó tức anh ách. Lần đầu tiên nó cảm thấy bực tức và xả được hết những ấm ức bằng cách xổ một trang giấy tẩm nước bọt vào mặt những con người này.
Quay lại nhân vật nữ chính, cô nàng Mạc Hiểu Tinh bị Du Vỹ Tường bắt ở lại quán kem. Vỹ Tường nhìn Hiểu Tinh đắm đuối mạnh miệng tuyên ngôn:
_ '' Mạc Hiểu Tinh, tôi chính thức yêu em! Đây là lời tận đáy lòng, anh đã suy nghĩ rất kỹ càng mới nhận ra anh đã yêu em từ giây phút đầu tiên khi nhìn thấy em! ''
Hiểu Tinh đớ lưỡi, cảm xúc lẫn lộn hồi hộp hơi thở đứt đoạn cả lên. Cô nàng cảm thấy hồn cứ muốn bay lên trời vừa vui trong lòng vừa sợ sệt.
Cậu ta lại dịu dàng nói: '' Anh cho em ba ngày suy nghĩ và gặp lại tại quán kem này để trả lời đáp án trong lòng em. vào lúc này, giờ này anh sẽ đợi cho đến khi có sự xuất hiện của em. ''
Tay cô lúc này run rẫy, tim đánh loạn nhịp gật đầu: ''...ư....tôi....tôi...nếu..anh đã..nói thế thì ba ngày sau tôi sẽ tới địa điểm để giao đáp án. ''
Nói dứt lời, cô nàng ngượng ngùng định bỏ đi '' Nhưng! '' đã bị bàn tay rắn chắc ấy nắm lại: '' Để anh đưa em về! ''
Ừm..cô nàng đành phó mặt cho trời để cậu ta chở về, cô ngồi sau tim vẫn còn chưa yên tịnh nhưng cảm giác ngồi sau lưng cậu ta chạy xe mô tô rất an toàn ấm áp. Tay cô nàng Hiểu Tinh để hai bên đùi mình thoáng chốc cậu ta buông tay lái cầm tay cô nàng đặt lên eo mình làm Hiểu Tinh tim lại tăng nhịp mặt đỏ ửng trong ngốc ngốc.
Buối tối ập tới, cô gái cảnh sát đội phó tên Dương Khiết Hy đang trên đường công tác về đầu bổng nhức '' Bang Bang '' cô gắng gượng chạy về nhà nơi cư trú hiện tại. Cô nhớ lại lúc gặp cậu Du vỹ Tường trong phòng hồi sức, đầu cô lại đau điếng lên. Lúc chạy ngang đoạn cầu Vỹ Tường hay đứng vọng xa xăm đầu óc cô hình ảnh lạ cứ thoắt ẩn thoát hiện. Quá đau đầu cô cảnh sát ấy đâm vào lang can cầu ngất xỉu. Cùng lúc đó Du Vỹ Tường đi cửa hàng tiện lợi mua thức ăn chạy ngang, trông cô quen mặt nhìn kỹ mới biết là cô cảnh sát hôm cậu bị thương nên cậu ta ngừng lại và đưa cô vào bệnh viện kiểm tra.
Trong lúc hôm mê bất tỉnh, những hình ảnh quen thuộc lạ lẫm luân phiên nhau xuất hiện trong đầu cô gái.
Cậu ta ngồi ghế đợi cô tỉnh nhân tiện tò mò cậu nhìn kỹ gương mặt cô quả thật có nét rất giống chị gái cậu. Đột nhiên cô tỉnh lại, mở mắt ra thấy cậu ngồi nhìn mình đầu cô bất chợt đau ảnh hình hiện ra ngày càng rõ và chi tiết hơn. Cô ôm đầu vì quá đau cô hét lên rồi gục nằm xuống ở ngoài đội trưởng Lý Diệc Thần hốt hoảng chạy vào gọi bác sĩ. Cả hai người con trai ra ngoài đợi bác sĩ cấp cứu cô, Vỹ Tường tâm trạng bồn chồn quay sang hỏi anh cảnh sát tìm hiểu về chuyện tại sao chị cảnh sát này lại hay đau đầu.
Nhờ đó cậu nghe được toàn bộ câu chuyện:
_ Vào năm đó anh ấy đang học đại học cảnh sát năm thứ hai, trên đường đi học về anh chạy xe máy trên đoạn đường cầu Ngã Tư thì phát hiện thấy khúc sông đó cách xa có một khoảng nước ục ục bên dưới kèm theo có bàn tay giơ lên hụp xuống, linh tính có người gặp nạn anh liền nhảy ngay xuống và lặng một lúc lâu anh tìm được một cô gái còn rất trẻ mặc váy jean xanh bị đuối nước. Anh ta đem cô gái lên bờ chở đi cấp cứu, bác sĩ phát hiện trong não cô gái tụ một cục máu bầm có lẽ do va đập trúng vật cứng.
Từ dạo đó, cô gái này ở nhà anh vì không nhớ mình là ai, ở đâu chỉ nhớ có một chữ '' Khiết '' nên anh đã đặt tên Khiết Hy và lấy họ Dương là họ mẹ anh đặt cho cô.
Nhà anh có một võ quán, ba anh là võ sư có tiếng trong giới võ thuật nên anh được thừa hưởng máu võ điêu luyện thuần thục từ nhỏ. Thấy cô có hứng thú với võ thuật nên anh đã dạy võ co cô ấy, không ngờ cô gái này cũng có khiếu nên học rất nhanh, tiếp thu rất tốt siêng năng tập luyện. Thấy cô cũng thích ngành cảnh sát nên giúp cô ôn tập thi vào trường.
Kể từ ngày cứu cô ấy tới nay cô ấy hay bị những cơn đau đầu hành hạ, cô cũng cố gắng nhớ xem bản thân là ai nhưng lần nào cố là lần đó đau đầu ngất đi tỉnh lại.
Chính vì vậy anh hạn chế cho cô nhớ.
Tính cách cô gái này cứng cỏi quyết đoán lắm, cũng có khi bướng bỉnh lì lợm khiến anh hệt như cô giáo giữ trẻ. Nhưng càng trưởng thành hơn vài năm sau cô được gia nhập đội cùng đội với anh.
Du Vỹ Tường đang mơn man chìm trong cậu chuyện thì cửa phòng mở ra bác sĩ gọi anh cảnh sát Lý vào, cô đã nhớ lại toàn bộ biến cố cùng lai lịch của chính mình.
Cả hai bước vào, anh cảnh sát Lý tâm trạng lo lắng cho cô rất nhiều. Cô kể hết sự tình với anh có cả Vỹ Tường cậu ta như chết lặng khi nghe cô kể.
Cô chính là Du Khiết Tình con gái của Du Thành nhà sản xuất các loại đàn, chị của Du Vỹ Tường. Cậu ta chạy nhanh tới trước mặt cô nhìn thật kĩ, cô bất ngờ trước hành động của cậu. Đã bao nhiêu năm không gặp, bây giờ Vỹ Tường đã trưởng thành gương mặt tuy không thay đổi nhiều nhưng cậu ta cao lớn hơn năm tuổi, ngoại hình thay đổi nên cô thoạt đầu không nhận ra.
Du Vỹ Tường cảm xúc dâng trào mắt lưng tròng giọng nghẹn ngào: '' _ Có phải?.....Chị.... là Du Khiết Tình? ''
Đáp lại lời cậu, chị ấy ngờ ngợ: '' _ Phải, tên hồi nhỏ của tôi là Tiểu Tình, từng học bale nhưng sao cậu biết tên thật của tôi? ''
Cậu ta trả lời nấc nghẹn: '' Em.......mà..chị không nhận ra sao? ''
'' Cậu là...ai? Trông quen quen nhưng tôi không nhớ rõ! '' _ Khiết Tình nhìn cậu một lúc.
'' Tôi nhớ tôi có một thằng em trai nó lúc đó tuổi trông nó...sao có nét gì đó khá giống cậu.'' _ Chị ấy lại hồi tưởng.
Vỹ Tường không kìm được nước mắt rơi lệ: '' Là em.........em..là..là..Du Vỹ Tường đây! ''
Du Khiết Tình vừa nghe liền nhận ra ngay em trai mình mừng đến cảm động vừa khóc vừa cười: '' Hức..hức...híc...! Tiểu Tường, bức tường nhỏ của chị sao? ''
'' Phải là Tiểu Tường của chị nè! '' _ Cậu mừng rỡ gật đầu.
Hai chị em ôm nhau khóc ròng rã làm Lý Diệc Thần mừng lây cảm động.
Khiết Tình buông nhẹ Vỹ Tường ra cười tươi thật tươi, phải nói nụ cười của hai chị em tựa hai giọt nước rất giống nhau, quả la chị em ruột có khác.
_ Hôi, nín đi nhóc! Con trai mà khóc là nhục lắm đó, ầy để chị ngắm xem......Lớn quá cao quá, đẹp trai thật, phong độ thật! Không hổ danh à em chị mà! Hí Hí Hí!
'' Chị có biết em nhớ chị nhường nào không? Cứ tưởng chị biến mất khỏi thế giới này rồi chứ! '' _ Du Vỹ Tường thái độ trẻ con trách cứ chị mình.
'' Ok ok...được rồi, to xác mà nhõng nhẽo ghê! Sao òi...có bạn gái chưa? '' _ Chị cậu vỗ đầu cậu rồi hỏi một câu hốt cả hền.
Nói nói cười cười, cậu đề nghị dẫn chị về nhà tạo sự bất ngờ cho ba mẹ.
'' Ba mẹ rất nhớ chị đó, hi vọng dù là mong manh vẫn hi vọng chị còn sống, nếu biết được chị về rồi chắc nhảy tới thiên đình. '' _ Vỹ Tường vừa kể vừa nói rất nhiều.
'' Chúc mừng hai chị em đoàn tụ! '' _ Lời nói phát ra từ vị thanh tra soái ca làm hai chị em giật mình.
Hai người tay nắm tay đi bên nhau nhìn còn tưởng là đôi tình nhân bước ra khỏi bệnh viện. Cậu ta không quên ngoảnh lại bắt chuyện với anh Lý Diệc Thần nhằm bày tỏ lòng biết ơn vì đã cưu mang giúp đỡ chị cậu trong những ngày tháng bao năm chị mất trí nhớ.
Cậu ta thì thầm bên tai anh cảnh sát: '' Anh tiếc nuối việc chị em phải chuyển về nhà em à? Yên tâm, chị em và anh vẫn sẽ gặp nhau thường mà. ''
Lý Diệc Thần nghe cậu ta bóng gió cũng chột dạ đáp trả: '' Không có gì, cô ấy gặp lại người thân là anh vui rồi. ''
Sau đó hai chị em về nhà đứng trước mặt ba mẹ, chị ấy mừng quá ôm hai người đó nước mắt tuôn trào. Hai người đó còn chưa hiểu chuyện gì, bất ngờ không kịp phản ứng.
'' Vỹ Tường, ai đây....sao sao giống...Khiết Tình quá! '' _ Mẹ cậu đang hỏi chợt nghẹn lời.
Ba cậu cũng vừa nhận ra con gái rượu của mình đang đứng trước mặt, ba người ôm nhau nhảy tưng tưng.
Vỹ Tường kể xong liền bàn bạc kế hoạch mở tiệc mừng chị trở về làm sao cho thật linh đình hoành tráng.
Du Vỹ Tường lên kế hoạch nhất định phải mời cả bọn hai thằng bạn thân tới chung vui và cả Hiểu Tinh.
( Đôi lời tác giả: '' Ê cha nội, còn phải mời Lưu Trinh và không được quên bà thánh Lâm Tử nữa chứ! Ông mà ko mời là bả cào nát nhà ông đó! Nam chính trợn mắt: '' Biết rồi bà nội! '')
Bây giờ đêm đã khuya, cả nhà Vỹ Tường đoàn tụ, họ thức tới khuya uống rượu ăn mừng.
Còn Hiểu Tinh, cô nàng nằm trên giường nệm ấm suy nghĩ làm sao trả lời cái tên Du Vỹ Tường chết bầm đó.
Lưu Trinh bây giờ cũng đã hạnh phúc ấm êm khi có bạn trai.
Chỉ còn duy nhất chị tác giả Lâm Tử là cô đơn lẻ bóng, nó lúc này đang nằm giỡn với thú bông cá sấu suy tư:
_ Hời....đã lâu lắm rồi, thời gian trôi nhanh thật! Hông biết nhà mình bây giờ ra sao? Liệu có lập bàn thờ mình hay ko?
_ Haiz......không biết có cách nào giúp mình quay về thế giới kia không nữa? Có khi nào sống ở đây mãn đời luôn hông ta?
_ Trời đất cơi, mình số nhọ quá mừ!
Nó nằm lảm nhảm tự kỷ mình ên rồi mập mờ ngủ hồi nào hổng hay.