Mùa đông đã qua, mùa xuân sắp sỉ kéo đến.
Sáng hôm nay, thứ ba. Đài dự báo thời tiết đưa tin: " Trên vùng biển xuất hiện cơn bão số sắp tiến gần đất liền và sẽ gây ảnh hưởng trong thành phố trên diện rộng. "
Tại quán cafe nhà chú Bình. Đám thanh niên trai gái hôm qua chưa có bóng nào thức, duy nhất người dậy sớm nhất là tác giả Lâm Tử.
Nó tỉnh ngủ và phát hiện trong tay đang có vật gì đó quen thuộc, giật mình xem kỹ nó mừng bắn người cuối cùng đứa con tinh thần đã quay về.
Yehhhhh....! _Tiếng hét của nó rung chuyển cả một căn nhà.
Chú Bình đã dậy từ lúc nào ra mở cửa tiệm nghe nó hét thất thanh ông lật đật chạy vào xem.
"Nè, có chuyện gì mà la om sòm vậy con?"_Chú ấy nhíu mày hỏi.
Nó ấp úng cười xòa: " Hi hi hi không có gì âu chú tại con kiếm được đồ con mừng quá!"
" Thế mà làm chú muốn rớt tim, à con muốn ăn gì chú làm?"_Chú nó ân cần hỏi han.
Nó cười bảo: " Dạ thôi để con xuống bếp làm phụ chú. Chứ ở trong phòng hoài buồn thấy mồ. "
Thôi được để chú dẫn con xuống, chân cẳng vầy đòi mần làm gì ko biết, cứ ngồi đó đi!"_Chú Bình nói.
Nhà bếp chú Bình tuy nhỏ nhưng ngăn nắp gọn gàng, nó ngồi ghế sực nhớ chuyện tối qua.
Có khi nào là mơ không nhỉ? Sao trên đời lại có thứ đó? Cứ như truyền nhân của Bá Tước Dracula ấy.!
Nó chau mày suy nghĩ.
Cắt ngang dòng suy luận của nó là giọng ngáy ngủ từ anh bạn Cổ Lực Quân:
" Oáp....đói bụng quá! "
Lâm Tử liếc dọc liếc xui bĩu môi: " Xuề...., đánh răng chưa mà than đói thế ông bạn?
Lực Quân kéo ghế ngồi nheo nheo mắt tay khựi ghèn đáp: " Gồi, thưa đại nương ba chân! "
Nó hỏi lần hai: " ê mấy người kia chưa dậy à? Sao có mình anh thế?"
" Bọn họ hả? Còn lâu lắm mới dậy! "_Lực Quân lờ đờ đáp.
Hết câu Lực Quân đó bị thằng bạn đằng sau quýnh bốp vào vai: " Hey boy, nhắc gì tụi này đoá? "
" Thì ra là cậu à Vỹ Tường chết trôi! "_Cổ Lực Quân mắng mỏ.
" À lạ nhỉ? Hình như thiếu một nhân vật nữa ha? Đâu rồi ta? "_Vỹ Tường chợt nhận ra.
Lực Quân cũng gật gù thắc mắc: " Phải ha, sáng giờ thức dậy chả thấy cậu Cổ Huyết đó đâu?
Lâm Tử phỏng đoán: "Ohm vậy sao? Chắc anh ta có việc gì đó bận nên về trước rồi chăng?"
Hiểu Tinh và Lưu Trinh đi xẹp xẹp xuống thấy có vẻ đông đủ ghê, ngay sau Cậu bạn Lập Tuyên cũng cất bước tới.
Tất cả tụ họp đông đảo chỉ duy nhất tên Cổ Huyết là biến mất không dấu vết.
Ăn sáng với trứng no nê, ai nấy lũ lượt ra đi.
Lâu lắm rồi nhân vật Trương Ý Hàm cũng đến lúc xuất hiện. Cô nàng hoa khôi ngày nào giờ đang trên đường đi học, Vỹ Tường đúng lúc chạy ngang. Cậu ta hôm nay xin nghỉ một bữa xả stress dừng lại ghé siêu thị mua ít đồ. Mua xong đồ cần mua cậu ta tiếp tục ra xe lên đường phi thẳng đến nhà mình. Ý Hàm nhìn thấy lùi xe lại mở cửa bước ra tiến thẳng ngay cậu rồi giả vờ ngất vào người cậu.
Vỹ Tường giựt mình đỡ lấy:
_ Này, không sao chứ?
Cô nàng được thế không thèm mở mắt, tiếp tục giả vờ dựa vào người cậu.
Du Vỹ Tường cảm thấy không bình thường nên thả lời cảnh cáo: " Nếu cô có bệnh thì tôi sẽ kêu cấp cứu tới thật đấy! Còn giả vờ thì đừng trách tôi cho cô đo đường!"
Nghe thế cô ấy sợ hãi mở mắt nói: " Xin lỗi! Lúc nãy em đột nhiên chóng mặt nên... không cố ý ngã vào người anh."
Cùng thời điểm, Mạc Hiểu Tinh ló dạng cô nàng vô tình nhìn thấy Du Vỹ Tường và Trương Ý Hàm trong tư thế hết sức tình tứ, cảm giác nhói lòng phảng phất trong tim cô. Kịp thời Vỹ Tường cậu ta cũng trông thấy vội đẩy cô ta ra chạy theo nhưng không kịp.
Hiểu Tinh chạy rất nhanh bằng xe máy, Vỹ Tường vội vàng lái bốn bánh đuổi theo. Cậu rượt đến tận nhà Hiểu Tinh, xui thay bị cô nàng nhốt ngoài không mở cửa.
Ông trời đột ngột đổ mưa ầm ầm, gió giật mạnh.
Ấy vậy mà cậu cứ đứng lì tắm mưa nhìn lên cửa sổ nơi phòng ngủ cô, Hiểu Tinh bây giờ đang dằn vặt cảm xúc chính mình.
Tại sao? Tại vì sao mình lại có cảm giác ghen ăn tức ở khi thấy anh ta bên người khác chứ? Lúc trước đâu có như vậy? Từ ngày quen anh ta mình cứ sao sao ấy? Có lẽ nào.... mình... mình đã... thích anh ta ư?
Khi cô vừa nhận ra tình cảm của mình thì... tiếng sét đánh " Đùng một cái ", cô giật nảy người nhìn qua cửa sổ.
Hỡi ôi.... Ôi cảnh nam thanh niên tắm mưa bị sét đánh nằm sóng soài dưới màn mưa đáng thương vô vàn.
Hiểu Tinh hốt hoảng chạy xuống mở cổng đỡ cậu ta dậy trong tình trạng vừa ướt vừa khét cháy cả tóc.
Thật thê lương ảm đạm cho thân trai si tình!
Hiểu Tinh gọi ba cô giúp đem cậu ta vào phòng nhờ ba cô thay quần áo ướt. Sau đó cô lấy khăn lau mặt cho Vỹ Tường, cô nhìn khuôn mặt hoàn hảo nước noi lọt giọt đầu tóc ướt nhem mà bỗng tim cô tăng mấy nhịp miệng quở trách:
" Đồ khùng! Tự nhiên dầm mưa chi cho thiên lôi đánh vậy không biết? "
Vỹ Tường đã tỉnh nghe cô nàng quở mình khùng cậu bật cười chồm dậy khiến Hiểu Tinh hoảng hồn.
" Khự khự...Ha ha ha! Em hài quá đi! Cũng nhờ thiên lôi mà anh mới có cơ hội lọt vào được em chăm thế này sướng thật! " _ Cậu ta châm chọc.
Hiểu Tinh giận tím người mắng: " Đồ láo cá! "
Cậu ta thừa nước đục thả câu, kề sát mặt vào Hiểu Tinh thỏ thẻ: " Lúc nãy em ghen hả? Anh định chạy theo giải thích... nhưng em nhanh quá!
Sự thật không phải như em nghĩ, là cô ta giả vờ xỉu vào người anh. Sao? Nhớ bữa nào còn từ chối tui mà nay ghen là sao hở? "
Vỹ Tường tuôn một lèo làm cô nàng sượng ngắt lặng câm.
" Bây giờ chịu thừa nhận chưa? Hay đợi anh chứng thực bằng cách...."_Vỹ Tường để tay lên môi.
Chưa kịp để cô nàng thanh minh câu nào thì cậu ghì chặt cô vào người mình khoá môi nồng cháy mặc cho Hiểu Tinh vùng vẫy rồi cũng mất sức chịu sự khống chế của cậu ta.
Bác Mạc định lên xem tình hình thì..... cảnh lãng mạn đập vào mắt bác, ông ấy sửng sốt lẫn ngại ngùng vô tư đưa tay lên miệng cắn:
" Ôi... tụi nhỏ tiến triển nhanh thế? Thôi ở đây mất công hư bột hư đường, chuồn êm là quốc sách!"
Hôn lúc lâu, họ buông nhẹ nhau ra mặt Hiểu Tinh đỏ như gấc mắc cỡ đuổi cậu ta về.
Thế là hai người đó cũng thành đôi. Chỉ còn những nhân vật còn lại là Cổ Lực Quân, Doãn Tuyết Anh và Uông Trạch Đông.
Kể ra Trương Ý Hàm cũng khá tội nghiệp, tuy nhiên nếu chỉ vì chuyện không đáng mà phải thay đổi từ một cô gái ngây thơ trong sáng chuyển sang tâm địa nham hiểm thì nói thật tự làm tự chịu không thể trách người khác.
Lại nói đến Doãn Tuyết Anh, tuy bề ngoài hơi kiêu ngạo, xa cách nhưng phải nói thà như thế sẽ ít đáng ghét hơn. Tuy cô nàng này lúc đầu thích Cổ Huyết ca ca, tuyệt nhiên cô nhận ra người ta không thích mình. Vì không muốn đánh mất cái tôi vì thế cô nàng đành bỏ cuộc.
Quan điểm của cô này rất rõ ràng: " Nếu người khác không yêu mình thì việc gì phải bỏ lòng tự trọng ra để bất chấp chứ? Việc đó chỉ khiến bản thân mất giá trị thôi. "
Suy cho cùng, từ nữ phụ ban đầu có khả năng là phản diện dần chuyển sang thứ chính.
Sau cuộc gặp gỡ đám người Hiểu Tinh, Lâm Tử. Tuyết Anh dần dần sống lạc quan và bớt đi tính kiêu ngạo, và cũng từ dạo bị tên Cổ Lực Quân chọc ghẹo nàng ấy ngày càng ấn tượng cậu ấy hơn.
Tập sau hi vọng chàng ca sĩ thứ chính cuối cùng sẽ tìm gặp được tình yêu chân chính cho riêng mình.