Chap này dành riêng cho nhân vật nam thứ Cổ Lực Quân.
Mùa xuân kéo đến kéo theo những cơn mưa rả rích.
" Haizz....Mới sáng sớm mưa tầm tã thế này, chán thật! "_ Nó tác giả Lâm Tử tay lau bàn ghế than ngắn thở dài.
Từ những cơn mưa rào ông trời càng khóc to hơn, ngoài đường biết bao ô dù người thưa thớt chạy sộ vào quán trú mưa.
Hôm nay là thứ năm, nó chân vác súng tay chống tó cần cù làm việc. Khách càng lúc càng đông, một mình nó và chú Bình tấp nập khẩn trương pha chế cafe. Tốc độ làm việc gia tăng ấy thế vẫn không kịp.
Xa xa có tầm anh chàng đeo kính đen, diện vest đen sang trọng hiên ngang bước vào.
" Ông chủ, cho tách cafe không đường, không sữa nhưng phải đặc biệt không lẫn tạp chất khác, nhanh! "
Một trong ba tên, hắn ta giọng hầm hố gọi.
Nó chân chống nạn làm sao đi nhanh được, còn chú Bình tay vẫn tập trung cao độ pha gắng làm sao cho đúng ý hắn.
Lâm Tử nhìn bọn hắn lẩm nhẩm trong miệng:
" Ấy.. cha..! Mấy tên này ngầu khiếp! Có lẽ ba người này không là dân giang hồ thì cũng thuộc giới xã hội đen khét tiếng..Hầy..! "
Chú Bình làm xong thì thầm bảo nó cẩn thận, nó gật đầu nhẹ tay trái cầm nạn tay phải bưng một cái mâm chứa ba tách cà phê nóng hổi di chuyển qua bàn số .
Đặt xuống bàn, nó cẩn trọng nhấc từng chiếc tách ra và lấy mâm, ba tên bậm trợn nhìn nó chầm chầm. Tim nó gần như rụng rời khi phải đối mặt với ba tên đeo kính râm.
Nó cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc liền nhanh miệng mời:
" Xin mời ba vị thưởng thức ạ! "
Nó chuồn nhanh vào bàn pha chế ổn định tinh thần.
" Ngày gì vậy trời? Mưa đã đủ âm u rồi còn phái ba tên cô hồn này vào đây... Ây..za...thật là... đen! " _ Lâm Tử ngao ngán lắc đầu.
Ít phút sau xuất hiện đôi nam nữ trông dáng dấp tên nam nhân có vẻ quen, tiến lại gần mới nhận ra là Cổ Lực Quân sánh đôi cùng cô gái trông cũng khá quen mặt.
Hi ~! Phục vụ, mang cho tôi cốc Macchiato nóng à....để tôi giới thiệu. Đây là quán cà phê của một cô bạn.. ừm tôi gọi ra bảo đảm cô sẽ rất ngạc nhiên!" _ Lực Quân giọng lanh lảnh giới thiệu.
Nó đi ba chân kèm cốc café đáp dài:" Tới liền.....! Ô ai kia? "
Nó ngạc nhiên khi thấy cậu Lực Quân mang theo cô bạn trông quen mặt thế?
Nó để cốc cafe lên bàn nhân tiện đặt mông an toạ hỏi: " Oh hay...cậu là... Tuyết rơi.. à nhầm Tuyết Anh? "
" Oh...còn cậu là Lâm Tử đúng chứ? ". Cô bạn đó cũng ngạc nhiên khi gặp lại nó ở đây.
Lâm Tử hỏi: " Hai người đi đâu lang thang tới đây? "
Cậu Lực Quân nhấp ngụm cà phê rồi thông thả trả lời: " Là tôi có một dự án làm MV ca nhạc, tình cờ gặp cô ấy rồi hợp tác cùng nhau, đang quay cảnh tiếp theo thì trời đỏ mưa. Do vậy nên tôi tiện thể mời cô ấy tới đây thưởng thức thử quán này đó. "
" À ha...ra là vậy à? Nếu thấy ngon các cậu ghé thường xuyên nhe " _ Nó gật gù quảng bá
Đang vui vẻ đứng tán gẫu bỗng nghe " RẦM ", ba đứa nó giật mình quay đầu lại xem chuyện gì thì chiếc bàn số đã bị ba lão kính đen kia hất văng.
Dân chúng chạy toán loạn, chú Bình bị bọn hắn tóm cổ tay chân run lặp cặp van nài:
" Cầu xin mấy chú tha cho, thân già có bao nhiêu đồng. Nếu có làm gì đắc tội, mong mấy chú rộng lòng bỏ qua. "
Mặc cho chú van xin, nài nỉ bọn hắn vẫn hung hãn đập phá đồ lung tung.
Cả quán chìm trong mớ hỗn độn, nó đứng nãy giờ giận run người cầm cây nạn chĩa vào mặt bọn áo đen hùng hổ phán:
Gruuuu.....! Các người làm trò gì trong quán người ta thế? Mau thả chú ấy ra, bằng không tôi gọi cảnh sát!"
Một tên trong bọn hắn lớn tiếng nạt nộ:
" Này, con què kia! Khôn hồn thì ngậm mồm mày lại, lãi nhãi tao cho mày ăn đạn bây giờ! "
Nó hoảng hồn im bặt vì tay hắn móc ra khẩu súng, tên còn lại xốc ông chủ quán vào trong ra lệnh: " Lão già, có bao nhiêu của cải mang hết ra mau!"
Ông chú rung rẫy bước chệnh choạng vào trong theo lời bọn hắn. Hắn, có lẽ tên cầm đầu dí sung vào đầu chú Bình bắt chú dẫn hắn vào chừa hai tên ở ngoài canh giữ bọn nó.
Trước tình thế cấp bách, Lực Quân nhanh trí ngồi bệt xuống nhắn tin báo Vỹ Tường. Nhận được tin khẩn, cậu ta báo cáo với chị gái mình rồi chị cậu gọi cho Lý Diệc Thần, tổ trưởng tổ trọng án. Sếp Lý tức tốc cho người đến bí mật bao vây khuôn viên quán cà phê.
Tình hình trong quán bấy giờ đang ngập tràn nguy hiểm, tên cướp cầm đầu tức giận quát chú: " Tiền đâu? Ông già giỡn mặt với thằng này là no đạn nhá! Sao có bao nhiêu đây vậy?Còn giấu ở đâu moi hết ra nhanh! "
Chú ấy sợ sệt tay chân run bần bật miệng lắp bắp: " Hết... h..hết thật rồi các chú ơi! "
Lực Quân đột ngột lên tiếng: " Lấy bao nhiêu đó được rồi, chú ấy không còn đồng nào đâu mà các người đòi."
À.....thằng này láo toét hả mạy? Mày là thằng nào trông quen mặt nhỉ?
Tên kia cứ nhìn cậu ta mãi rồi thốt lên: " À tao biết mày rồi, ca sĩ chứ gì. Không yên phận làm ca sĩ chen chân vào chuyện của tụi tao là hết tương lai nghe mạy? "
Cậu ta bình tĩnh đối đáp với bọn cướp, cả Tuyết Anh chứng kiến thái độ bình thản trước bọn cướp cũng to mắt mồm chữ A:
" Sao anh ta lại bình tĩnh đến vậy nhỉ? Cách nói chuyện cũng dứt khoát gọn gàng. Soái quá đi....
Tên cướp bỗng thay đổi hướng đầu súng về phía bọn nó. Lâm Tử được cô nàng Tuyết Anh dìu lùi nhẹ ra sau theo hướng ánh mắt chỉ dẫn của Lực Quân, lập tức cậu ta phi nhanh như gió nhẹ nhàng bẻ tay tên cướp hất văng khẩu súng. Nhân cơ hội, phía cảnh sát hình sự nhanh chóng khống chế hai tên còn lại.
Lúc này hay tin, cánh nhà báo, phóng viên ùn ùn đổ bộ quay phim, người dân khắp nơi tụ lại hiếu kỳ.
Riêng Lâm Tử trong lúc tên bay đạn lạc bị một tên trong ba vô tình đụng phải chân đăng bột, bị đạn bay nhầm hướng bắn vào cục bột vỡ tan tành.
Xui cho nó, nói xui chứ còn may là chỉ trúng cục bột thôi.
Mọi chuyện ổn thỏa, tên cướp bị còng về cục cảnh sát điều tra làm rõ.
Bỏ lại đống hoang tàn, bàn ghế ngổn ngang, ly tách miểng văng tứ tung.
Cổ Lực Quân và Tuyết Anh chưa kịp phụ giúp nó dọn dẹp thì đám chó săn ảnh xông vào chụp tới tấp. Ép buộc cậu ta phải bỏ của chạy lấy người, lôi theo Tuyết Anh bên cạnh chạy hụt hơi ra xe., hai người cao chạy xa bay vun vút.
Nửa đoạn đường, xe cậu ta chết máy giữa đường vì hết xăng. Nhìn ra sau cánh phóng viên báo lá cải đồng loạt đuổi theo sát đít, hoảng quá hai anh chị xuống bỏ xe chạy bộ mệt hở hơi tay.
..Hộc Hộc..mệt quá...! Lực Quân thở dốc.
Hà...hà..phù...! Đuối thiệt! Tuyết Anh mệt lã thở phì phèo.
Hai người dừng lại tại trạm chờ xe buýt ngồi nghỉ giây lát, ông trời quả là tuyệt đường con người khi khổng khi không trút cơn mưa ào ạt khiến quần áo họ nước nôi lọt giọt gió gầm rú tạt những hạt mưa vào mặt rát rạt.
Trong cơn mưa gió bão bùng, đám phóng viên rút lui không còn một móng. Hai con người nam nữ giờ khác gì hai con mèo mắc mưa, lạnh quéo.
Tuyết Anh đứng run lẫy bẫy, hai hàm răng va nhau chan chát. Thấy cô lạnh run người cậu ta cởi áo khoác ra choàng vai cô nàng, Lực Quân cũng chẳng khác gì cái rét quấn lấy khiến cậu tay chân lạnh ngắt, tay chân gồng cứng cóng.
Im lặng hồi lâu, Lực Quân mở lời bắt chuyện:
" N...này..cô... còn lạnh không? "
Tuyết Anh môi răng cắn chặt bập bẹ nói là:
" Lạ...nh...muốn... m...chết.., đừng.. có..hỏi.. nữa!"
Cậu quàng tay qua ôm vai Tuyết Anh vẻ mặt nghiêm nghị khó hiểu, bảo: " Okay, tìm chỗ nào trú đã! "
Nhanh như gió, cậu ta nhìn thấy một cửa hàng vẫn còn mở cửa hai người nhanh chóng vào đó nghỉ chân.
Thời gian thấm thoắt trôi qua tích tắc, trong tâm trí Tuyết Anh hiện lên cảm xúc lạ lẫm.
Lúc trước, cô là người cực kỳ ghét thể loại ca sĩ phong lưu như cậu. Cô từng thích mẫu người ít nói, lãnh cảm, đôi chút lạnh lùng.
Nhưng sau những lần tiếp xúc cô nhận ra mẫu người như Cổ Huyết hoàn toàn không hợp với mình.
Nếu là gã Cổ Huyết bí hiểm, cao ngạo ít nói, ở hắn ta cô chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo u uất, thầm lặng, xa cách.
Đổi lại, Lực Quân cho cô sự tự tin, ấm áp nhiệt huyết, vui vẻ mỗi lần tiếp xúc trò chuyện.
Con tim cô chính thức bị cậu ca sĩ Lực Quân thâu tóm.
Cô bất chợt hỏi: " Hey, Lực Quân! Anh...từng thích ai chưa? "
Lực Quân bất ngờ trước câu hỏi, cậu khẽ lúng túng: " Lúc trước... thì chưa, bây giờ... thì....!
" Thì sao? " _ Doãn Tuyết Anh thấy cậu lúng túng gặng hỏi cho ra.
Ờ...thì..thì...có!
Lực Quân cà lăm bắp rang đáp.
Cô càng tò tò hơn tiếp tục tra cứu: " Ai vậy? Anh có thể kể tôi nghe không? "
Cậu ta mặt sượng sùng đỏ như quả cà chua lắc đầu nói nhỏ vào tai cô: " Bí Mật! "
HẢ?
Cô nàng hụt hẫng với đáp án không có lời giải thích xụ mặt mèo xuống tóc rũ xuống thiu thỉu.
Tạnh mưa, cả vẫn còn ướt nhẹp. Lực Quân cùng Tuyết Anh ra ngoài tìm nơi mua xăng trở lại xe đổ.
Trời xui đất khiến, tác giả cũng tranh thủ khiến luôn , Tuyết Anh đi bên ngoài lộ, Lực Quân đi trong. Phía sau có chiếc xe tải chạy tốc độ nhanh ngang qua vũng đọng nước.....Xoẹt....!
Nguyên vệt nước bẩn bắn toé lên hướng cô đang đi, có kẻ nhanh cỡ tốc độ tên lửa đã hi sinh thân mình quay lưng hứng trọn " Cơn mưa ngang qua "
Kẻ anh hùng đó đích thực là chàng ca sĩ có lượt fan nữ hùng hậu Kunbii Cổ Lực Quân.
Cảnh tượng ấy vô cùng lãng mạn, người con trai đưa mình bảo vệ người con gái khỏi nước bẩn quả là cảnh tượng chỉ có ở thế giới ngôn tình.
Anh bỗng trở thành " Siêu Soái Ca " trong mắt công chúng lẫn cô nàng Tuyết Anh.
Cô núp trong áo cậu mà lòng không khỏi xúc động bồi hồi, nét mặt giãn ra hạnh phúc hiện hữu.
" Không sao chứ " là câu Lực Quân thổi vào tai cô làm trái tim thổn thức lần nữa.
Trải qua giây phút cảm động, cuối cùng họ cũng mua được xăng tìm được xe và cậu ta làm tài xế đưa cô về tận nhà.
Chúng phải quay lại xem chị tác giả tình hình sao rồi.
Cảnh tượng khủng khiếp diễn ra trên diện rộng, diện tích m đập vào mắt chính là cục bột bác sĩ bó cho tác giả vương vãi trắng xóa khắp sàn.
Nó bị hết thảy bạn bè bỏ lại trong cái tình thế tan hoang này.
Khổ thân Chậc chậc, buộc nó phải cầu cứu Hiểu Tinh qua điện thoại. Cô nàng sốc nặng khi vừa bước tới gặp cảnh hãi hùng, tuyết ở đâu mà là bột rơi đầy, chân nó thì tét y như khúc gỗ bị cứa làm đôi.
Lâm Tử đã được bác sĩ bó lại.
Hầy......khổ tận cam lai!