Tình hình càng lúc càng tồi tệ.
Mạc Hiểu Tinh trên đường đi hẹn hò cô nào hay biết có người con trai ngấm ngầm theo dõi mình.
Tại nhà hàng mang phong cách cổ điển kiểu tây. Một cậu thanh niên trẻ tuổi đẹp trai nho nhã lịch thiệp đương suy tư về người cậu thầm yêu.
Đối tượng cậu thích đã xuất hiện. Chính là Mạc Hiểu Tinh.
Cô khoan thai bước vào lập tức thu hút ánh nhìn của cậu ta.
Trịnh Thế Kiệt tươi cười chào:
" Chào cậu! Ngồi đi!"
" Hi! Cậu đợi lâu không? " _ Hiểu Tinh khom người ngồi miệng vui vẻ chào.
" Không lâu, cậu tới là tớ vui rồi! "_ Trịnh Thế Kiệt nhỏ nhẹ nói.
Gọi món xong, Cậu ta bắt chuyện: " Không ngờ trưởng thành cậu xinh vậy đấy?"
" Hì...cậu qúa khen! Cậu cũng bảnh trai hẳn ra mà! " _ Hiểu Tinh cười trừ.
" Thời gian qua, cuộc sống của cậu thế nào? ". _ Hiểu Tinh đặt câu hỏi.
Trịnh Thế Kiệt trải lòng: " Thú thật là những năm qua, tớ ngừng nhớ quê hương nhất là nhớ cô bạn là cậu đó! Vì vậy nên tớ đã nổ lực hết mình để quay về tìm cậu."
Hiểu Tinh không hiểu ý cậu ta muốn biểu đạt điều gì, cô ngồi câm như hến.
" Thôi bỏ đi! Cậu ăn cảm thấy thế nào? Hạp khẩu vị chứ? " _ Cậu ta chuyển đề tài.
" Ừ...rất ngon! " _ Cô nàng gật gù tán thưởng.
Thật kì lạ, đã hai lần ăn ở nhà hàng sang trọng nhưng hai cảm giác khác biệt rõ rệt.
Lần trước đi với Du Vỹ Tường, cô ăn rất tự nhiên thoải mái. Lần này cùng người bạn cũ nhưng cảm giác gò bó mất tự nhiên sao sao ấy?
Bữa ăn tối kết thúc, Trịnh Thế Kiệt sau khi thanh toán xong hóa đơn cậu ta rủ cô đi xem phim, bộ phim mà cậu đặt sẵn vé.
Đến rạp chiếu phim, hai người vào ghế thưởng thức bỏng ngô.
Nội dung phim nói về câu chuyện tình lãng mạn, phim nhiều cảnh hôn nồng nàn cháy bỏng. Chắc chắn một điều, chính cậu có sự sắp xếp. Trong thâm tâm cậu nghĩ rằng không ai có thể cưỡng lại được cuộc hẹn hò hoàn hảo thế này, huống hồ cậu tự tin nhan sắc của mình sẽ làm bất kỳ ai cũng phải xao động.
Hết phim, Trịnh Thế Kiệt dẫn Mạc Hiểu Tinh ra ngoài dạo chơi. Cô cảm thấy đã khuya nên ngỏ ý muốn về nhà: " Thế Kiệt này, chúng ta đã đi chơi khuya lắm rồi. Hay là về thôi! "
Trịnh Thế Kiệt ngạc nhiên trước thái độ của Hiểu Tinh, bỗng cậu ta chụp lấy hai bả vai Hiểu Tinh ánh mắt đắm đuối nhìn cô sống chết nghiêm túc bày tỏ:
" Thực ra....Tớ đã thích cậu từ phút đầu tiên khi hai ta gặp lại. Tớ mặc kệ cậu có người yêu hay chưa? Nhưng mà...Tớ nhất định phải nói ra lời tận đáy lòng mình. Cậu có đồng ý làm bạn gái tớ không? "
" Tớ... tớ thành thật xin lỗi cậu! Tuy cậu rất tốt nhưng... Chuyện tình cảm là không thể ràng buộc. Tớ nghĩ hai chúng ta chỉ nên là bạn bè. Tớ không thích hợp làm bạn gái cậu! " _ Mạc Hiểu Tinh tuy ái ngại, cô thà thẳng thắn nói thật lòng còn hơn lấp lửng không rõ ràng.
Bị từ chối thẳng thừng, cậu ta chưa từng bị như thế bao giờ nên khó tránh cú sốc. Thế Kiệt gầm đầu định tâm nhìn cô nói: " Xin lỗi cậu! Có lẽ tớ hơi đường đột, chẳng lẽ cậu... không tin tình cảm của tớ dành cho cậu là thật lòng thật dạ? "
" Không phải như cậu nghĩ, tớ có người tớ thích rồi mong cậu hiểu và thông cảm. Sau này cậu sẽ tìm được người con gái khác thích hợp hơn. " _ Hiểu Tinh kiên trì giảng giải.
Trịnh Thế Kiệt bất ngờ đưa tay vuốt nhẹ lên má cô làm cô giật mình né tránh.
Bấy giờ, có người xuất hiện phía sau bổ nhào tới xô Thế Kiệt ngã ra đất không kìm nén nổi người này giáng liên hoàn cước vào Thế Kiệt.
Cậu ta vùng vẫy đứng dậy đánh trả, hai thanh niên xốc nổi đánh nhau tới tấp. Mạc Hiểu Tinh đứng bên định can thiệp nhưng bất thành, cô tức giận hét âm thanh khủng khiếp:
" Dừng... Tay... Lại! "
Tức thì, hai người đó tạm ngừng nhìn cô.
" Hóa.... Ra, anh chính là người Hiểu Tinh thích sao? Thật không tin nổi cậu ấy lại thích người ngang tàng ngạo mạn như anh! " _ Trịnh Thế Kiệt lấy thế vực dậy sau phút bị Vỹ Tường vật ngã khinh bỉ lườm mắt nói.
" Hiểu Tinh tớ xin lỗi vì đã hành động lỗ mãng! Nhưng chuyện này, tớ vẫn kiên quyết không từ bỏ. Sẽ có một ngày cậu là người yêu của tớ chứ không phải anh ta! " _ Thế Kiệt nhấn mạnh.
" Cậu... Nhớ cho kỹ!
Bất cứ ai muốn động vào một sợi tóc của người con gái Du Vỹ Tường này yêu, tôi cam đoan kẻ đó không có kết cục tốt đẹp! Nhất là " Cậu "! " _ Du Vỹ Tường mắt hằng tia lửa quẹt phăng vệt máu trên khóe môi buông lời cảnh cáo.
Chưa đợi Hiểu Tinh nói thêm câu nào Vỹ Tường choàng tay chặt lấy cô như sợ ai đó cướp mất bỏ đi, để lại Trịnh Thế Kiệt tâm tư uất hận.
Về đến nhà Hiểu Tinh, cô nàng cẩn thận dán băng cá nhân lên miệng vết thương. Tiếp tục bóc trứng gà lăn vòng quanh cục bầm tím trên trán vị thiếu gia này mặt nghiêm khắc trách móc: " Anh... đó! Chưa chi đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cậu ấy rồi! Chuyện gì cũng phải từ từ giải quyết. "
" Hứ! Có ai thấy người yêu mình bị thằng khác động tay động chân mà bình tĩnh bao giờ? Anh không đánh cậu ta tàn phế đã nhân từ lắm rồi! Sịt.. Ui... Ya...! " _ Vỹ Tường nhăn nhó bức xúc kể lể.
" Hừ! Để coi anh về ăn nói sao với phụ huynh về cái mặt trái cà dập này! " _ Lăn xong cô nghỉ tay thở dài.
" Buồn ngủ quá! Anh không muốn về nhà mình! Cho ngủ ở đây nha! " _ Du Vỹ Tường phụng phịu nhủi vào vai Hiểu Tinh.
Mặc dù cô đã quá quen bản mặt sắc nước hương trời của Vỹ Tường, tuyệt nhiên vẫn không kìm được trái tim cứ phập phồng liên tục khi mặt mũi đó kè kè sát vai cô.
Ông trời bất dung thứ với cậu ta, bác trai tỉnh giấc bước xuống nhìn thấy hai cô cậu ngồi trên sô pha tư thế tình tứ.
Ông khẽ ho vài cái làm cậu ta hết hồn ngồi lại chỉnh tề, ông ấy chợt che miệng cười tủm tỉm ra sau bếp rót nước uống.
" Được rồi, anh lên phòng khách ngủ giùm em! Già đầu mà còn làm nũng ớn hồn! " _ Hiểu Tinh đẩy lưng đuổi cậu ta.
Quay lại đấu trường lúc nãy, Trịnh Thế Kiệt bất mãn lẩm bẩm ấn định:
" Hiểu Tinh à! Tớ không bỏ cuộc dễ dàng thế đâu! Thứ gì lọt vào mắt Trịnh Thế Kiệt này đều phải có bằng mọi giá! "
Haizzz... Tác giả ơi! Sắp có giông tố bão bùng nữa roài! Đến lượt tác giả phải ra mặt giải quyết.
Chuyện này tạm gác một bên, Lâm Tử nó đang vô âu vo lo tay chân múa may quay cuồng miệng cười ha ha!
Chắc đang mơ thấy đánh trận địa gì đấy chăng?