Du Vỹ Tường đứng phắt dậy từng bước theo nó tìm Mạc Hiểu Tinh.
Cô đang ngồi trầm ngâm, sau lưng Vỹ Tường đã đứng đó tự lúc nào.
Vỹ Tường từ từ tiến lại gần nét mặt tỏ vẻ ân hận mở miệng:
" Xin lỗi! Lỗi do anh không biết tiết chế mình, anh biết lỗi rồi!"
Hiểu Tinh mặt phờ phạc xoay người lại nói: " Biết thì tốt, sau này đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa!"
" Được rồi, tốt rồi hai người ở đây tự do tâm tình đi tớ có chút chuyện cần làm, gặp nhau nha! "_ Lâm Tử nhẹ nhõm rời đi.
Trên thuyền, tại sảnh giữa Trịnh Thế Kiệt ưu tư ngồi rót rượu uống một mình. Lâm Tử bước vào thấy thế nó bon chen tìm hiểu: " Hey! Ngồi uống rượu sao không rủ bạn uống cùng cho vui?"
" Ơ là cậu à? Sao đột nhiên quan tâm đến tôi thế? " _ Thế Kiệt tuy nồng mùi rượu nhưng tâm trí còn chưa say hỏi.
Lâm Tử hời hợt đáp: " Hờ! Tôi nào có rảnh rang quan tâm đến cậu, tình cờ thôi! "
Thế Kiệt sẵn rượu trong người lia mắt nghi vấn hỏi nó: " Tôi thắc mắc một chuyện, sao cậu lại giúp Du Vỹ Tường nhiệt tình tới như vậy? Rốt cuộc...Cậu có quan hệ thế nào với họ? "
" Vì chúng tôi là bạn! Giúp nhau là điều nên làm!" _ Nó hiển nhiên nói.
" Hừ, đáp án này không thuyết phục tôi chút nào!" _ Thế Kiệt khó tin.
Nó nghiêm túc nói: " Tùy cậu! Nhưng tôi có một câu khuyên cậu chân thành " Nhân duyên không do con người định, đừng ép buộc người khác chỉ thêm rước khổ vào thân "
"Hừ! Ý cậu.... bảo tôi buông bỏ à? Cậu có tư cách gì xen vào chuyện của chúng tôi? " _ Thế Kiệt cười khinh nhạo báng nó.
Nó trừng mắt miệng lưỡi sắc bén: " Vậy cậu có tư cách gì vu khống Du Vỹ Tường? Giả nhân giả nghĩa trước mặt Hiểu Tinh thì có thể chứ không qua mặt được tôi!"
" Cậu...! Đúng vậy, lúc đó tôi cố tình đấy sao nào, nếu không làm thế sao có thể giá họa cho anh ta, Hiểu Tinh mới về phe tôi chứ? Haha, cho dù cậu biết sự thật cũng chả làm gì được tôi. Lời nói của cậu không bằng không chứng ai mà tin. Kaka!" _ Trịnh Thế Kiệt khua môi múa mép tự tin.
Âm giọng Du Vỹ Tường cứ đều đều phát ra: " Thế à? Nếu tận tai tận mắt nghe...có còn là không có bằng chứng không? "
" Anh....sao có mặt ở đây? " _ Thế Kiệt trơ mắt ếch sợ sệt khi Du Vỹ Tường đột nhiên xuất hiện.
" Hahaha! Tôi không ở đây sao có thể tai nghe mắt thấy sự thật tráo trở này? "_ Vỹ Tường cười nham nhở.
Mạc Hiểu Tinh phía sau bước ra tia lửa giận cháy ngùn ngụt trong đôi mắt cô.
" Thế Kiệt! Từ bao giờ cậu biến thành con người khác thế này? " _ Hiểu Tinh phía sau cánh cửa nghe hết tất cả, cô nhìn cậu ta đầy bất ngờ hỏi.
" Hiểu... Hiểu... Tinh! Cậu hiểu lầm tớ rồi, là hai người đó thông đồng lập mưu hại tớ!" _ Thế Kiệt lắp bắp giải thích.
" Đủ rồi! Tớ không muốn nghe những lời giải thích gian dối của cậu một lần nào nữa! " _ Cô thất vọng thậm tệ hét lên.
" Cái gì mà thông đồng chứ? Rõ ràng, nếu cậu không làm chuyện tiểu nhân sao sợ đêm đến ma gõ cửa? " _ Lâm Tử tuôn một mạch mớ triết lý.
" Chuyện này đến đây chấm hết, Vỹ Tường em xin lỗi vì đã hiểu lầm anh! Chúng ta đi thôi! " _ Hiểu Tinh nhận ra sự thật cô thành tâm tỏ lỗi với Vỹ Tường rồi kéo tay cậu và Lâm Tử bỏ về.
Đêm khuya thanh vắng, sau vụ việc xảy ra Vỹ Tường đưa Hiểu Tinh về trước sau đó cũng tự an phận về nhà mình.
Nói đến Lâm Tử sau khi lập công nó cũng thui thủi về nhà nghỉ ngơi.
Đám người bạn Lưu Trinh tự khắc về nơi ăn chốn ngủ của mình.
Sáng hôm sau, Mạc Hiểu Tinh sau khi bình tâm suy nghĩ cô đã thông hiểu mọi chuyện và rút ra bài học về con người, niềm tin.
Hôm nay nắng khá tốt, Du Vỹ Tường đủng đỉnh lái xe rước Hiểu Tinh đi học.
Ba cô, ông Mạc rất ưng lòng cậu con rể tương lai này. Miệng cười khà khà nói: " Con rể à nhớ chăm sóc nó chu đáo đó!"
" Ba này, nói gì kì? " _ Hiểu Tinh trách yêu ba cô.
Du Vỹ Tường vui vẻ thưa: " Vâng, thưa " Nhạc Phụ Đại Nhân "!
" Đi nhanh đi! Trễ học bây giờ! " _ Hiểu Tinh thúc giục.
Trùng hợp, hôm nay là ngày kiểm tra cuối kì. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhà trường sắp tới tổ chức kì thi cuối niên khóa.
Đồng nghĩa với việc khóa của Du Vỹ Tường chuẩn bị lo khóa luận tốt nghiệp, sau khi ra trường ắt sẽ gia nhập công ty ba cậu. Nguyện vọng của ông Du chính là giao toàn bộ cty cho cậu thừa kế.
Tại căn tin!
" Buồn ngủ quá! " _ Lâm Tử ngáp liên tục.
Lưu Trinh tay bưng ly cà phê đá áp vào mặt nó: " Nè, uống tí cà phê tỉnh táo đi! Kẻo hôm nay làm kiểm tra trong bài toàn là cừu đấy! "
" Ờ, cảm ơn ly cà phê nha! " _ Nó chộp lấy uống một hơi dài.
" Ý Hiểu Tinh kìa! Hòi ơi...! Đi đâu cũng bên nhau kìa! Tình dễ sợ à! " _ Lưu Trinh trêu chọc.
" Cậu cũng thế mà nói ai? " _ Hiểu Tinh đá đểu.
" Các cậu ai cũng có nam nhân bên cạnh còn bày trò trêu nhau trước mặt người độc thân là tớ, không thấy cắn rứt lương tâm à? " _ Lâm Tử bĩu môi chỉ trích.
" Hờ, biết mình độc thân sao không lo tìm ý trung nhân đi! Ở đó mà càu nhàu! " _ Lưu Trinh xỏ xiên.
Cổ Lực Quân quải cặp ngồi ịch xuống bàn: " Oi! Mấy cô trông có vẻ tươi nhỉ? Có thừa sức châm biếm nhau ha! "
" Ai như anh! Tiết kiệm sức tán gái đê! " _ Đám con gái đồng thanh.
Lực Quân tái mặt như vừa bị dội nước sôi: " Ôi Trời! Đồng lòng thế? "
" Con gái bây giờ nguy hiểm lắm! Cậu nên cẩn thận lời ăn tiếng nói. " _ Lập Tuyên chiêm vào một câu.
Vỹ Tường im lìm vài giây đột nhiên phát ngôn: " Ăn nhanh rồi còn vào lớp! "
Tiếng chuông báo hiệu vang lên, sinh viên tất bật chạy ùa vào lớp.
Sau năm tiếng đồng hồ, những tiết kiểm tra đã đóng nắp thời lượng.
Bạn nữ bàn trên quay xuống hỏi thăm nó: " Ê, cậu làm được hôn? "
" Chả biết nữa? Bấm não viết đại thôi! " _ Nó thơ thẩn đáp lời.
Reng reng!
Chuông lại báo hết giờ!
Hiểu Tinh bước khỏi lớp học đi thẳng ra khỏi cổng trường. Du Vỹ Tường lập tức chạy đến đón cô ra xe, hai người tay trong tay cười nói vui vẻ. Phía xa xa, Trịnh Thế Kiệt dõi mắt nhìn theo. Cậu ta sắp phải chuyển trường đi nơi khác học vì lý do hoàn cảnh gia đình.
Cậu định bụng gặp cô lần cuối nói lời từ biệt trước khi rời trường, nhưng có lẽ không cần thiết, vì vậy cậu muốn ra đi trong lặng lẽ.
Quay sang cảnh Lâm Tử, xe nó bay bay trên đường bỗng nhiên nổ lốp " Đùng " báo hại xe nó xì bánh sau loạng choạng một lúc rồi ngã vào lề đường.
" Ây...ya....! " _ Nó lựng khựng ngồi dậy dựng chiếc mô tô nặng trĩu lên.
Nó kiểm tra lại hai bánh phát hiện có vài cây đinh đang cắm vào bánh sau, miệng chửi rủa: " Ôi...lũ đinh tặc khốn khiếp! Lỗ to thế này... Haizz..! "
Bầy xe ngút ngàn lần lượt vượt qua nó vèo vèo, giờ mà dẫn con sắt mã này lội bộ hơn chục cây số chắc " Thân tàn ma dại ", nó dựng chân chống lên thở không ra hơi.
chiếc, chiếc rồi cả chục chiếc xe chạy lướt qua. Chẳng có bóng người quen nào có thể nhờ vả. Trời không phụ lòng tác giả, lại phái một gã thanh niên thân cao vai rộng đến.
" Hey, ngồi đấy chờ ai thế? Muốn tắm nắng à? " _ Gã Cổ Huyết lái chiếc xe ô tô, phía có chỗ chứa vừa đủ một con sắt mã, bước xuống diễu cợt.
Lâm Tử sôi sục máu nói: " Thấy người gặp nạn còn nảy hứng cười sao? "
" Tự nhiên thấy nực cười thôi, cơ chế thể trạng nó tự hoạt động sao tôi khống chế được? " _ Cổ Huyết trả treo.
" Lên xe đi! " _ Hắn ra lệnh.
" Hừ! Trước khi giúp người, anh phải bông đùa trên nỗi đau của người khác anh mới hả dạ sao? " _ Lâm Tử chân bước lên miệng chua chát nói.
Hắn đang nâng xe nó lên khu vận tải tai nghe nhưng không thèm đếm xỉa đến câu móc lưỡi của nó mà tiến tới mở cửa phi thân lên buồng lái, bên ghế kế nó vô tư ngồi.
Tâm nó nghĩ: " Thật trùng hợp, kì lạ! Tại sao mỗi lần mình có sự cố hay gặp nạn gì là ông trời sai hắn tới ứng cứu mà không phải là ai khác? "
Hắn trong lúc tập trung lái xe nghe những lời nó thì thầm trong bụng liếc xéo nó một cái sắc sảo.
Xe đã đến nhà chú Bình, nó bước xuống không quên câu đa tạ hắn. Làm người dù có thế nào cũng phải biết cách đối nhân xử thế sao cho phải lẽ chứ, tính nó là vậy.
" Cô...không tính cho tôi vào nghỉ chân lát sao? " _ Hắn kéo tay nó hỏi lý lẽ khi thấy nó đi mạch vào trong không cất câu nào mời ân nhân một tách cà phê.
" Ơ...Anh có chân thì tự biết vào cần gì phải chờ tôi mời mọc chứ? " _ Lâm Tử nói.
Cổ Huyết lắc đầu thở dài: " Haizzz...tôi sợ cô thật đấy! "
" Mà này, nói bằng miệng thì đừng kéo tay tôi chứ! Tôi và anh đâu có thân thiết gì đâu! " _ Lâm Tử vô tri phủi tay hắn ra nói.
Cổ Huyết nghe câu nói lạnh nhạt ấy trong lòng bỗng giận hờn nói lẫy: " Ừm... không thân thì thôi! Hứ!"
Nó bực bội bỏ vào phòng giây sau...Bên ngoài hắn nghe tiếng la kinh hãi vọng ra từ phòng nó.
Nóng ruột, hắn đâm chạy một mạch vào tông cửa xem chuyện gì xảy ra?
Hắn hoảng hồn thấy Lâm Tử mặt xanh lét mồm vẫn còn bàng hoàng mở to sợ hãi nhìn vào quyển sổ.
Nhanh chân bước tới, hắn cũng đứng người với dòng chữ màu đen in đậm nổi trên mặt giấy.
" Thời gian sắp hết, nội trong ngày nếu còn chưa xuyên không trở về sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cả hai bên không gian.
Ký tên: Người điều khiển không gian và thời gian!"
Hai người Cổ Huyết Và Lâm Tử chết đơ vài giây sau mới hoàn hồn bừng tỉnh.
Lâm Tử run rẩy thắc mắc: " Chuyện quái gì thế này? "
Cổ Huyết bình tĩnh nói: " Cô...bình tĩnh lại, bây giờ chúng ta phải cùng nhau tìm cách xử lý vấn đề. "
" Vấn đề là làm cách nào mới có thể xuyên không trở về đây? " _ Tâm trí nó rối như tơ vò.
Cổ Huyết chạm vào vai nó trấn an: " Cô đừng quá lo lắng! Còn có tôi nữa mà, tôi sẽ quyết tâm giúp cô tìm mọi cách. Yên tâm đi! "
Không hiểu sao, mặc dù chuyện dòng chữ kì quặc đó khiến nó hoảng sợ tâm bất ổn định nhưng, cái chạm vai và lời nói tên Cổ Huyết này dịu nhẹ làm nó cảm thấy an tâm hẳn.
Nó ngồi thẫn thờ im lặng một lúc sau, quyết định xem kỹ lại dòng chữ đó mong muốn nghĩ ra phương án nào khả thi.
Lâm Tử nghĩ ngợi: " Này, hình như...chuyện này chỉ ảnh hưởng một mình tôi thì phải? Vì tôi là chủ nhân quyển sổ. "
" Nếu sự thật là vậy...thì đáng ghét thật! Tôi hứa với cô sẽ không để chuyện này xảy ra. " _ Hắn càng nghĩ càng không thể chấp nhận.
Nhìn thái độ cương quyết, nét biểu cảm nghiêm nghị đến làm lạ của hắn mà Lâm Tử bỡ ngỡ xúc động cảm kích vô cùng.
" Không ngờ... Tên này cũng có lòng hảo tâm đến vậy? Kể từ trước đến giờ, lúc mình gặp bất trắc hắn luôn là người duy nhất đến giải cứu mình, thật ra hắn cũng tốt chứ đâu tới nỗi tệ!. " _ Nó lan man suy nghĩ.
Cổ Huyết đọc hết suy nghĩ của nó nhưng giả vờ không biết lay nó: " Này! Này Lâm Tử đần, đang nghĩ xấu về ai mà đăm chiêu thế? "
Nó tỉnh táo bảo: " Thôi được rồi! Anh lo chuyện của mình đi! Tôi ổn rồi! "
" Có thật là ổn chứ? Vậy... Tôi về trước, có gì cô báo ngay tôi sẽ lập tức đến nhanh nhất có thể. " _ Hắn đành lòng nghiêm túc dặn dò nó.
" Ừ...! "
Nó ừ nhẹ rồi đẩy hắn ra ngoài, một mình nhốt trong phòng nằm gác tay lên trán.