Xuyên Không Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân

chương 144: 144: năm năm sau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm năm trôi qua, thật không thể tưởng tượng thời gian lại đi qua một cách nhanh đến thế.

Cảnh vật ở thành phố bây giờ hoàn toàn thay đổi, phát triển và phồn thịnh hơn bao giờ hết.

Điều đặc biệt là, Đinh thị và Song thị đã xác nhập vào thành một, lấy tên là Thiên Uy.

Chính là tên của con trai hai người, giống như là kết tinh tình yêu của hai người họ vậy.

"Tiểu Uy con mau đứng lại cho bố, còn chạy nữa bố liền phạt đánh đòn con."

Bên trong căn biệt thự xa hoa cao rộng kia, vang dội lên giọng nói đầy giận dữ của Đinh Thiên Ân.

Kể từ khi có con, Đinh Thiên Ân từ một người đàn ông cao ngạo, quyền uy, vậy mà bây giờ lại lắc đầu chán ngán với đứa con trai chỉ mới năm tuổi của mình.

Nó khiến Đinh Thiên Ân phải đau đầu mỗi khi phải trông nôm.

Đinh Thiên Uy nhìn bố mình, khuôn mặt của cậu nhóc không hề khác anh chút nào, dường như là một phiên bản Đinh Thiên Ân thu nhỏ, trái ngược với tính cách lạnh lùng của ba, Thiên Uy có tính cách ngổ ngáo, nghịch ngợm không ai trị được ngoại trừ cô, cậu bé lè cái lưỡi ngắn ngủn của mình, lêu lêu ông bố mặt mày bí xị, đen kịt khó coi.

Không thể nói mới năm tuổi nhưng cậu bé lại vô cùng tài giỏi, được mệnh danh là một thiên tài máy tính.

"Bố à, đường đường là một người đàn ông cao to lực lưỡng, lại không làm lại một đứa con nít như con sao?" Đinh Thiên Uy không quên chế nhạo bố của mình.

Đinh Thiên Ân nghe xong liền đanh mặt lại: "Bố bắt được con đó, nhưng con lại thâm độc đi mách với mẹ con."

Nhớ lại Đinh Thiên Ân càng thêm bức bối, lần nào cũng đuổi kịp nó, nhưng rồi nó chạy đi tìm cô nói rằng anh ức hiếp, thế là cô gái cưng con tưởng thật mà cấm túc anh hết cả tuần, nhớ lúc đó anh thèm khát đến nỗi ốm mất mấy kí, tất cả cũng tại thằng nhóc này.

Đinh Thiên Uy cười điên dại: "Ý ba là, ba đang sợ mẹ đúng không?"

"Con cũng sợ, đừng ở đó chê cười ba."

"Nhưng mẹ thương con hơn, vả lại, mẹ chưa từng lớn tiếng với con như ba."

"Mẹ con lớn tiếng với ba khi nào?"

Đinh Thiên Ân càng nghĩ càng khó hiểu, mấy năm qua cô và anh rất hạnh phúc, làm gì có chuyện cãi nhau mà lớn tiếng.

Thiên Uy bỉu môi thản nhiên nói: "Ba còn dám nói không có, tối qua lúc con đang ngủ, lại nghe tiếng mẹ hét lên rất to, mẹ nói là anh mau đi ra cho em, mệt chết em rồi."

Nghe con trai nói xong, Đinh Thiên Ân cứng đờ người, giây sau bật cười không thành tiếng.

Do mỗi lần gần cô, anh không thể kiềm chế nổi d*c vọng tăng cao của mình.

Nên đè cô ra, hung hăng ăn sạch cô, do mạnh mẽ quá nên khiến Lữ Thiết Nhan chịu không nổi, thế là tối qua cô mới la hét toáng lên.

"Mẹ con lớn tiếng với ba thì đã sao? Ba còn thích, ha ha ha."

"Ba có suy nghĩ khác người thật!"

"Bỏ qua đi, con mau trả thẻ nhớ đây cho ba, trong đó có rất nhiều tài liệu quan trọng."

Đinh Thiên Uy gác đôi chân bé xíu, buông lời giễu cợt với Đinh Thiên Ân: "Vẫn là câu nói cũ, nếu bố bắt được con."

"Mau trả cho bố, nhanh lên!"

Đột nhiên từ bên ngoài vang lên một giọng nói lạnh như tiền, mà căn bản là đầy quyền lực trong căn nhà này..

Không ai khác chính là Lữ Thiết Nhan.

Theo quán tính, Đinh Thiên Uy xoay người lại: "Mẹ về rồi đây."

Lữ Thiết Nhan nhìn đứa con trai thân yêu khẽ nhướng mi mắt: "Con đưa thẻ nhớ cho bố đi."

"Vâng." Thiên Uy rất không muốn đưa nhưng đây là mệnh lệnh, cũng phải ngậm ngùi trả lại cho Đinh Thiên Ân.

"Ngoan lắm!"

"Nhưng mà mẹ, mẹ đi đâu sáng giờ vậy? Con ở nhà với bố chán chết đi được."

Lữ Thiết Nhan ngồi xuống, xoa đầu con trai: "Mẹ đi dạo phố với dì Châu Anh."

Đinh Thiên Ân lườm con trai, chắc là bố muốn chơi với con đó."

"Thế sao mẹ không rủ dì ấy với em NaNa đến chơi?"

"Hôm nay NaNa có lịch đi học thanh nhạc nên không đến được, nhưng chắc là tối sẽ sang nhà chúng ta chơi đó."

"Ồ! Vui quá!"

NaNa là con gái của Diệp Phi và Bội Châu Anh Năm nay NaNa tròn năm tuổi, cô bé xinh đẹp như hoa.

Bụ bẫm đáng yêu, bởi vậy mới được Thiên Uy thích đến vậy.

"À mà vợ, ba mẹ bảo chúng ta hôm nay về nhà ăn cơm đó em."

Lữ Thiết Nhan dịu dàng đáp: "Ba mẹ hẹn khi nào vậy anh?"

"Tầm mười giờ."

Lữ Thiết Nhan liếc nhìn đồng hồ trên tay mình: "Đi giờ này luôn đi anh, sẵn tiện em mua quà biếu ba mẹ luôn."

"Được."

"Đi về thăm ông bà nội sao mẹ?"

"Ừm."

Chuẩn bị xong, cả gia đình ba người đến trung tâm thương mại để cô mua quà cho ba mẹ chồng.

Kể từ khi kết hôn cô và Đinh Thiên Ân quyết định dọn ra sống riêng, tính đến nay cũng khá lâu rồi cô và anh chưa về đó.

Lâu lâu chỉ gọi điện nhìn nhau qua màn hình điện thoại, do tính chất công việc của cô và anh quá bận rộn, may sao hôm nay được rảnh rỗi.

Ba người đi vào trong, ai nhìn cũng không khỏi thấy ghen tị.

Trong giới kinh doanh, không ai là không biết hai người.

Mặc dù không phải diễn viên, hay ca sĩ nổi tiếng, nhưng có thể nói hai người còn có tiếng tăm hơn diễn viên, ca sĩ rất nhiều.

Lữ Thiết Nhan quyết định mua dây chuyền kim cương tặng mẹ chồng, và một chiếc đồng hồ tặng ba chồng.

Lúc đó, đột nhiên có một cô gái đi đến đứng cạnh Đinh Thiên Ân, chỉ có cô gái này biết anh là ai nhưng vẫn mặt dày tiếp cận

"Anh đẹp trai này, có thể cho em xin số điện thoại được không?"

Cô nhân viên bán trang sức nhìn thấy cô gái kia, rồi lại nhìn cô, bản thân chỉ biết, cầu mong cho cô gái kia bình an vô sự mà thôi.

Đinh Thiên Ân lạnh lùng nhìn cô ta, trực tiếp đẩy cô ta ra khỏi người mình, nếu không chính anh cũng tự chuốc họa vào thân: "Tôi đã có vợ."

"Ai da...!vậy thì tiếc quá, nhưng không sao anh có thể ly hôn với vợ anh để đến bên em, em có tiền, anh không phải lo cuộc đời sau này."

"Tôi không thiếu tiền."

Cô ta nghe nói Đinh Thiên Ân thích người con gái lắm trò nên cô ta mới nói câu đó, chứ thực chất ả rõ là anh có tiền mà.

Thậm chí tiền của anh còn có thể đè bẹp cô ta.

"Ố ồ, hai chúng ta đến với nhau thì quá đẹp đôi rồi."

Lữ Thiết Nhan đứng khoanh tay bên cạnh từ nãy đến giờ, ánh mắt vẫn không rời cô ta dù chỉ một giây, cô chưa bao giờ thấy người đàn bà nào mặt dày như ả, có vợ đứng dây vẫn trơ trơ lại tán tỉnh chồng người khác.

Cô gái kia khó chịu, cảm thán: "Này, cô làm gì nhìn chúng tôi hoài vậy, hay là cô cũng thích anh ấy?"

Lữ Thiết Nhan ngã đầu về đằng trước, giọng nói rất lạnh lẽo: "Chồng của tôi, tôi không thích, chẳng lẽ tôi thích cô?"

"Chồng cô?"

Cô gái bật cười: "Nhìn cô quê mùa như vậy mà là vợ anh ấy ư? Chắc cũng muốn cướp anh ấy đúng không?Mau cút đi, cô không có cửa."

Cô nhân viên toát mồ hôi lạnh, cô gái này mắt không phải mù đấy chứ, từng món đồ trên người Lữ Thiết Nhan đều tính bằng con số chục triệu, chưa kể, bộ váy mà cô đang mặc do Bội Châu Anh thiết kế, có giá lên tới năm mươi triệu , còn dây chuyền và nhẫn hột xoàn còn chưa tính vào.

Tính sơ sơ chắc cũng đủ để xây một căn nhà.

Mà cô ta dám nói cô quê mùa, quả là người không biết nhận thức.

Lữ Thiết Nhan không tức giận, cũng không buồn nói: "Chồng à? Anh biết nên làm gì rồi đó."

Đinh Thiên Ân hiểu ý vòng sang đứng cạnh cô, tay để dưới eo, đánh dấu chủ quyền tuyên bố: "Đây đích thị là vợ tôi."

"Cô muốn làm mẹ kế của tôi sao? Không có cửa!" Cậu nhóc như người trưởng thành bất giác chen vào nói.

Ả ta xấu hổ giậm chân bỏ đi ngay sau đó.

Lữ Thiết Nhan lúc này mới đẩy anh ra: "Bàn tay cô ta lúc nãy chạm vào chỗ nào của anh?"

Đinh Thiên Ân dễ dãi chỉ vào ngực mình.

"Áo đó bẩn rồi, vứt đi."

Đinh Thiên Ân liền cởi áo vest bên ngoài ra, vứt vào sọt rác.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cái áo đắt tiền kia thành công rơi vào sọt rác.

"Đi thôi."

Đinh Thiên Uy nhìn bố, như hai người đàn ông nói chuyện: "Ba à, mẹ ghen lên thật đáng sợ."

"Con mới biết đó sao?"

Rất nhanh sau đó ba người đã về đến nhà nội.

Ông bà nội nhìn thấy tiểu Uy liền ôm cậu bé vào lòng.

Hôn như chưa từng được hôn, hại cậu bé sắp bị ngạt thở.

"Ôi cháu trai yêu dấu, bà nội nhớ con quá đi mất."

"Con cũng nhớ ông bà nữa."

"Thế là con không nhớ cô út à?"

Đinh Mẫn Nhu đứng bên cạnh lên tiếng, năm năm qua cô út nhà họ Đinh cũng dần thay đổi tâm tính, hiện cô và thầy giáo ở trường yêu nhau, đó là chuyện mà chính Đinh Mẫn Nhu cũng không ngờ tới.

"Con nhớ cô út mà."

"Ha ha ha, thằng nhóc dẻo miệng."

Lữ Thiết Nhan lấy quà: "Tặng cho ba mẹ."

"Trời đất, con về đây chơi là được rồi, còn quà cáp nữa." Mẹ chồng cô nói, bà ấy sợ tốn kém, mà căn bản con dâu giàu nức vách đổ tường.

"Yết Hỷ có lòng mà, ba mẹ nhận đi cho cô ấy vui."

Cứ thế cả Đinh gia đều rộn ràng tiếng cười nói đầy vui vẻ, hòa cùng tiếng trẻ con nháo nhào.

Hạnh phúc đơn giản là vậy, khi gia đình được quay quần bên nhau, sẻ chia những điều khó nhọc trong cuộc sống, hay san sẻ những buồn lo, cùng nhau hướng tới một cách giải quyết.

Riêng cô như vậy quá đủ rồi, có con trai đáng yêu, có chồng yêu thương, và cả gia đình chồng hết mực cưng chiều..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio