Buổi sáng hôm sau, theo lịch hẹn, Song Hải đã đến trước Nhà hàng Đông Huyền để sắp xếp một vài món.
Ông căn bản không biết, Đào Yến Trúc ở sau lưng ông đã xếp sẵn một cái bẩy hòng đẩy Regina vào chỗ chết.
Bà ta đã sắp đặt hết cả, cho dù có thể giết được Regina hay không thì cái tội này cũng sẽ đổ lên đầu Song Hải.
Nhân vật lớn như Regina nếu thật sự bị giết tại buổi gặp mặt này, thì Song Thị không cần rung cũng tự sập.
Còn nếu Regina không chết, với tính cách đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Song Thị, chắc chắn sẽ rút lại ý định muốn cùng Song Thị hợp tác.
Đến lúc đó dù sống hay đã chết cũng vẹn cả đôi đường.
Việc hôm nay thành công, Đào Yến Trúc có thể một bước lên mây, nhận được tiền bên phía Tân Tổng rồi cao chạy xa bay, không bao giờ quay lại đây nữa.
Mà nhưng điều này, Regina đều đã biết.
Chỉ đáng tiếc, trò vui hôm nay cô ấy không tiện tham gia được.
Bởi vì còn rất nhiều lí do, Regina vẫn chưa thể lộ mặt vào thời điểm này.
Cô ấy quyết định, để Tiểu Phỉ thay mình đến đó bàn chuyện.
Đúng chín giờ, Tiểu Phỉ cùng một đội vệ sĩ dừng xe ở trước Đông Huyền, hừng hực khí thế mà đi vào.
Khung cảnh phô trương như vậy, rõ ràng là đang muốn cho kẻ có ý đồ xấu biết được.
Tiểu Phỉ theo lời hẹn, đến thẳng phòng vip mà Song Hải đã đặt.
Song Hải ngồi chờ sẵn bên trong, nhìn thấy cậu ta liền niềm nở đứng dậy đưa tay ra.
“Hân hạnh hân hạnh.
Regina tiên sinh không ngờ tôi lại có hân hạnh được gặp ngài.”
Tiểu Phỉ theo lễ nghĩa lịch sự mà bắt tay lại.
Sau đó cậu ta ngồi xuống ghế, tháo kính ra lau chùi tỉ mỉ.
“Song tổng, khiến ông thất vọng rồi.
Tôi không phải Regina, tôi chỉ là trợ lí của Regina.
Hôm nay tiên sinh không khoẻ nên tôi thay ngài ấy đến bàn chuyện làm ăn với ông.
Song tổng chắc không để ý đâu nhỉ.”
Có lẽ vì ở cạnh Regina lâu mà đến phong thái và cách nói chuyện của Tiểu Phỉ cũng y hệt cô ấy.
Thực ra, Regina không có không khoẻ gì hết.
Cô ấy chỉ là không tiện gặp mặt.
Thế nhưng kịch hay như hôm nay, không xem thì rất uổng phí.
Regina sớm đã đến đây, cô ấy hiện tại đang ở ngay phòng bên cạnh.
Từ lúc Tiểu Phỉ đi vào, cậu ta luôn đeo một chiếc tai nghe.
Chiếc tai nghe đó cũng là để cho Regina biết được tình hình bên này, tuỳ thời tuỳ lúc có thể ra chỉ thị cho cậu ta.
Song Hải nghe nói cậu ấy không phải Regina thì có chút lúng túng, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại bình tĩnh.
“Không sao không sao.
Regina tiên sinh là người bận rộn, tôi có vinh hạnh hợp tác cùng ngài ấy đã là tốt lắm rồi.
Vậy vị tiên sinh này, chúng ta có thể bắt đầu bàn chuyện rồi chứ?”
Regina ở một bên đều nghe rõ hết mồn một, cô ấy khẽ phì cười.
Song Hải gấp rút muốn kí hợp đồng như vậy là sợ Regina sẽ thay đổi quyết định sao?
Ây da! Đúng thật là… không thay đổi chút nào!
Regina hớp một ngụm trà, cô ấy khẽ cất tiếng ra chỉ thị từ xa cho Tiểu Phỉ: “Không vội.
Tôi muốn biết rõ hơn về tình hình của Song Thị.
À đúng rồi, phần đại lễ mười phút nữa sẽ tới.
Cậu thay tôi tặng phần đại lễ này cho ông ấy đi, xem như biểu thị thành ý của chúng ta.”
Tiểu Phỉ nhận được chỉ thị liền lập tức làm theo.
Cậu ta cố kéo dài thời gian với lí do muốn hiểu thêm về tình hình tài chính của Song Thị.
Theo lẽ thường, hợp tác đầu tư không nhất thiết phải phơi hết tình hình nội bộ của mình cho đối phương biết, chỉ cần nói sơ qua là được.
Nhưng Song Hải cũng rõ ràng hoàn cảnh của mình hiện tại.
Ông là đang truy cầu sự giúp đỡ, nên càng thành thật bao nhiêu thì càng tốt.
Song Hải đem tình hình tài chính mấy tháng nay của Song Thị, thành thật kể lại toàn bộ cho Tiểu Phỉ nghe.
Regina ở một bên cũng nghe hết, biểu cảm vô cùng hài lòng.
Thực ra những điều này cô ấy đều biết hết cả.
Thứ mà Regina muốn biết, có thể tự điều tra cũng ra, không nhất thiết phải rườm rà mà đi hỏi như thế.
Nhưng Regina chính là muốn nghe xem Song Hải sẽ vì lần hợp tác này mà thành thật đến đâu.
Quả nhiên ông ấy rất coi trọng hợp tác này, toàn bộ quá trình đều kể rất đúng.
Regina nhìn đồng hồ, vừa đúng mười phút.
“Tiểu Phỉ, đại lễ đến rồi.
Mau tặng đi.”
Tiểu Phỉ nhận được lệnh, liền bảo một tên vệ sĩ đi sắp xếp một chút.
Cậuta quay sang mỉm cười với Song Hải.
“Song tổng, nếu không phiền tôi muốn thay mặt tiên sinh tặng ông một phần quà lớn.
Đây cũng là tâm ý của tiên sinh, ngài ấy là muốn biểu đặt thành ý của mình.”
Song Hải đương nhiên không từ chối mà gật đầu.
Tiểu Phỉ hất tay ra hiệu, cánh cửa phòng mở sầm ra, hơn mười mấy tên đàn ông lực lưỡng bị trói hết cả tay chân bị vệ sĩ quăng vào, ngã sõng soài trên nền đất.
Song Hải thất kinh, không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Ông quay sang nhìn Tiểu Phỉ, run giọng hỏi: “Đây… chuyện này là sao? Những người này là ai?”
Tiểu Phỉ cười, ngoắt tay ra hiệu.
Vệ sĩ tóm lấy một tên lực lưỡng, vẻ mặt hung bạo nhìn có vẻ là người cầm đầu bọn này quăng đến trước mặt Tiểu Phỉ.
Tiểu Phỉ cúi người, dùng mũi giày nâng mặt tên đó lên.
“Song tổng không biết cũng là chuyện hiển nhiên.
Những người này ấy à, chính là sát thủ được sắp xếp hôm nay để ám sát Regina tiên sinh.
Tôi nói như thế, Song tổng chắc đã hiểu rồi nhỉ.”
Song Hải xanh cả mặt.
Sát thủ sắp xếp để giết Regina lại nhiều đến từng này ư? Ông thật sự không hề hay biết.
“Không lẽ… có người muốn ngăn chặn lần hợp tác giữa tôi với Regina tiên sinh sao?”
Tiểu Phỉ cười, một phát giậm xuống mặt tên kia.
Dứt khoát không chút lưu tình, tên kia cả miệng mồm đều đầy máu.
Ra tay tàn độc như vậy mà nét mặt vẫn cười như thể không có chuyện gì xảy ra, con người này đúng là quá đáng gờm.
Không! Có lẽ nhưng người ở bên cạnh Regina đều không bình thường.
Vậy Regina lại càng nguy hiểm hơn.
“Song tổng nói không sai.
Nếu ông mà biết ai là người đứng sau chuyện này, hẳn ông sẽ bất ngờ lắm nhỉ?”.