Xuyên Không Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân

chương 49: 49: lo lắng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những tưởng là anh muốn đi vệ sinh, Lữ Thiết Nhan không làm phiền việc anh giải tỏa nỗi buồn, xin phép ra ngoài trước.

Vừa mới lướt qua thôi Đinh Thiên Ân đã luyến tiếc ngoái đầu nhìn theo, vô tình nhìn thấy vết bầm ở cổ của cô.

Ánh mắt anh đanh lại, nhanh miệng gọi: "Yết Hỷ!"

Lần đầu tiên có người gọi cô bằng cái tên này, mặc dù cô chỉ là một linh hồn ở kiếp trước ngự trị thể xác này, mặc nhiên cảm tính của thể xác vẫn len lỏi đâu đó trong tâm, nghe gọi tên không tránh được mà nhìn lại: "Có gì sao?"

Trước kia, lần đầu tiên Đinh Thiên Ân gặp cô anh đều gọi cô là Regina, cho dù anh biết tên cô là gì đi chăng nữa vẫn giúp cô giữ bí mật.

Lần này lại gọi thẳng tên không biết có ý gì.

Đinh Thiên Ân nhấc từng bước chân lẫm liệt đi đến gần cô, bước chân vô cùng hối hả vội vã, bất giác đưa tay vén tóc sau lưng cô lên xem kĩ vết bầm kia.

Hành động của Đinh Thiên Ân làm cô quýnh quáng né tránh: "Anh làm gì vậy hả?"

Đinh Thiên Ân đột nhiên nhíu mày, đôi mắt trở nên lạnh lùng: "Cổ của cô tại sao lại bầm tím lên hết vậy? Nói đi là do ai đã làm?"

Cho dù cô có bị sao đi nữa thì việc đó có liên quan gì đến anh chứ? Anh tỏ ra sốt sắng cho cô để làm gì? Biểu hiện này của anh làm cô có cảm giác như bản thân đang được quan tâm vô đối vậy, nhưng mà giữa cô và anh đến cả cái chức phận là bạn cũng không có huống hồ nói hai người là người yêu của nhau.

"Nói cho anh biết là ai để làm gì? Anh thay tôi xử lý kẻ đó à?" Lữ Thiết Nhan nhìn anh bằng một ánh mắt hờ hợt, từng câu từng chữ tràn đầy ngữ khí bỡn cợt, như đang châm biếm anh.

Đinh Thiên Ân nóng nảy trước thái độ dửng dưng như không có chuyện gì của cô.

Thấy cô mạnh mẽ, tự mình chịu đựng mọi chuyện trong lòng anh cảm trẩy lên nỗi xót xa, ý nghĩ muốn bảo vệ cô, thay cô gánh vác mọi chuyện ngày một dâng trào.

Nhưng cô thì sao? Cô không hề muốn, cho dù là một chút cũng không dành cho anh.

Cô xem anh đơn thuần là một người xa lạ, có quen nhưng không với thân phận.

"Cô không nói vậy tôi sẽ tự đi điều tra."

Bỗng nhiên Lữ Thiết Nhan bật cười, ánh mắt đăm chiêu không chút gợn sóng, khó có thể nhìn ra được là cô đang nghĩ gì: "Tôi không cần, anh lo cho bản thân anh thì tốt hơn, việc của tôi tôi tự giải quyết được.

Không nhất thiết phải nhờ đến Đinh tổng đây nhúng tay vào."

"Yết Hỷ à, cô đối với tôi có cần phải hờ hững như thế không? Chúng ta có thể nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng được không? Chí ít cô hãy xem tôi như một người bạn của mình đi, để tôi có thể được thay cô gánh vác phần nào mọi việc." Đinh Thiên Ân siết chặt bả vai của cô, thống thiết cầu xin cô, bao nhiêu lòng tự tôn của người đàn ông Đinh Thiên Ân xem như vứt bỏ chỉ vì muốn làm cô lay động tâm tình.

Tuy nhiên đối diện với người đàn ông này, Lữ Thiết Nhan một chút động lòng cũng không, cô lạnh lùng hất mạnh tay anh ra, nhấn mạnh từng câu chữ: "Chuyện của tôi không cần anh xen vào, anh nên nhớ sắp tới chúng ta sẽ có cuộc hợp tác lâu dài.

Nếu anh khiến tôi không hài lòng thì anh hiểu chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó."

Nói xong, đến cả việc chờ cho Đinh Thiên Ân đáp lại đối với Lữ Thiết Nhan mà nói cũng là một việc khá lười nhác, cô xoay người đi bỏ đi.

Mặc kệ Đinh Thiên Ân nhìn theo với bộ dạng khó coi.

Chưa bao giờ anh đối mặt với một người phụ nữ nào cứng rắn, quật cường như vậy, cô làm anh vừa thấy xót thương, vừa thấy khó chịu.

Muốn bước đến gần cô nhưng tiếc là xung quanh cô chỉ toàn gai góc, không may chạm vào sẽ bị thương, tùy thuộc vào sự cố chấp sẽ làm bản thần tổng thương nhiều hay ít mà thôi.

"Yết Hỷ ra rồi sao? Mình còn định vào trong tìm cậu đây, còn tưởng cậu ngủ quên trong nhà vệ sinh luôn rồi ấy chứ!" Bội Châu Anh vừa kéo ghế đứng lên định đi tìm cô lại thấy cô đi ra, ngồi xuống lại ghế không quên bộc bạch.

Lữ Thiết Nhan tiện tay kéo ghế ngồi bên cạnh, sắc mặt thay đổi trở nên vui vẻ hơn vừa rồi: "À vừa rồi lúc đi ra thấy hồ cá của Diệp Phi có chút lạ nên đứng lại xem đó mà."

Cũng may vừa rồi cô có nhìn thấy, đành biện lý do nói suông cho qua chuyện.

Nghe nhắc đến hồ cá của mình, Diệp Phi vênh mặt được dịp khua môi múa mép: "Aizz, cô thấy lạ cũng đúng thôi.

Hồ cá đó của tôi đa phần toàn những con cá quý và đắt tiền đó, chưa hết đâu trên tầng hai tôi có nuôi một con cá hổ nữa đó."

"Cá hổ?" Bội Châu Anh sững người: "Anh điên sao lại nuôi con cá ăn thịt người đó vậy?"

"Sở thích thôi em yêu, đúng là nó thích ăn thịt người nhưng qua tay anh thì khác rồi.

Anh huấn luyện nó phải thay đổi tâm tính, con cá đó giờ chỉ toàn ăn rau củ quả mà thôi." Diệp Phi cười tươi giải thích.

Lữ Thiết Nhan cười thầm, nụ cười chỉ xuất hiện tầm ba giây liền vụt tắt: "Quả nhiên Diệp lão đại vui tính thật, nếu anh đã có sở thích nuôi cá vậy tôi sẽ tặng anh một loài cá xem như là quà gặp mặt."

"Cá gì vậy?" Hai mắt Diệp Phi sáng rực long lanh.

Lữ Thiết Nhan xoa cằm có chút đăm chiêu: "Con cá này tên Baby, tôi nuôi nó được ba năm rồi, thấy anh háo hức như vậy tôi quyết định sẽ tặng nó cho anh."

Diệp Phi chà chà lòng bàn tay, tỏ ra thích thú: "Tên baby ư? Vừa nghe đã biết loài cá đó bé nhỏ lại đáng yêu lắm đúng không? Aizz chết tiệt tôi mê mệt nữa rồi, không mấy ngày mai cô lập tức đem nó đến đây luôn đi."

Tiểu Phỉ ngồi một bên che tay lên miệng mà cười thầm, Diệp Phi hĩnh lổ tai nghe thấy, liếc qua cậu mở miệng hỏi: "Cậu cười cái gì vậy?"

Bị hỏi Tiểu Phỉ lập tức ngừng cười, vẻ mặt tráo trở ngây thơ, lắc đầu xua tay: "Không có gì, không có gì, đột nhiên thấy mắc cười vậy thôi."

Diệp Phi híp mắt nhìn Tiểu Phỉ, thấy cậu ngoan cố không muốn nói nên không hỏi gì thêm, lại không quên chuyện đang xin xỏ vừa rồi mà quay sang Lữ Thiết Nhan, thống thiết nói: "Có được không vậy?"

Lữ Thiết Nhan đanh mặt: "Anh có chắc là muốn nuôi Baby?"

"Tất nhiên rồi, cơ mà đó chỉ là tên của nó thôi, cô có hình của con cá đó không cho tôi xem đi."

Lữ Thiết Nhan rất có tâm móc điện thoại ra, nhấn vào thư viện hàng loạt những bức ảnh hiện lên, cô chìa tay quay màn hình điện thoại cho Diệp Phi xem, chỉ mới xem mà trán của hắn đã toát mồ hôi như vả, gương mặt biến sắc cả kinh, chỉ tay vào màn hình hỏi rõ:

"Đây là con cá tên Baby mà cô nói đó sao?"

Lữ Thiết Nhan gật đầu, tiện thể lấy điện thoại về, hỏi: "Có thấy nó dễ thương không?"

Diệp Phi khinh bỉ, thậm tệ mắng mỏ: "Dễ thương cái con khỉ mốc ấy, cô để dành mà nuôi đi tôi mới không thèm."

Bội Châu Anh nhìn thấy vẻ mặt của bạn trai có vẻ như bị đả kích, cộng thêm sự sợ hãi liền quay qua lấy điện thoại của cô mà xem thử con cá tên Baby kia có hình thù như thế nào mà khiến một vị lão đại như Diệp Phi lại chế giễu như vậy.

Giây đầu tiền khi xem Bội Châu Anh không giấu được mà cười rộ lên: "Ha ha, Baby mà cậu nói chính là con cá sấu này đó sao?"

Lữ Thiết Nhan gật đầu thay cho đáp án.

Diệp Phi là người đen mặt nhất trong số họ, tưởng là cá gì ai ngờ là cá sấu..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio