CHƯƠNG
“Lời của đại bá con thật sự nghe không hiểu, sao mà chuyện này do con gây nên? Là con tự mình nói với mọi người mấy thứ đó có thể bán được tiền sao? Hay là con kêu mọi người tốn công lên núi? Hay là con kêu mọi người lên trấn trên bán đồ? Hay vẫn là con khiến cho đồ của mọi người bán không được?”
Lưu Ly hùng hồn hỏi lại, mấy người ở đó đều im như thóc.
Thật vậy, chuyện này cũng không phải Lưu Ly nói, mà là Điệp Trúc Lam lỡ miệng nói với Vương Kim Hà, sau đó Vương Kim Hà truyền đi ra thôi.
Cả quá trình Lưu Ly hoàn toàn không dính dáng gì tới.
Thấy mọi người không hé răng, Lưu Ly lại nhìn về phía Lưu Đại Phú: “Đại bá nói vĩ hoà vi quý, muốn lấy tiền để mua hòa khí, vậy sao đại bá không tự lấy tiền mình ra để mua hòa khí này đi?”
Không không mà muốn cô chịu trách nhiệm, muốn cô bỏ bạc ra? Dựa vào cái gì?
Có liên quan gì tới cô đâu chứ? Không hề!
Người khác hòa khí hay không liên quan gì cô? Cô cũng không phải dựa vào bọn họ là sống, cười nói vui vẻ với họ cô cũng chẳn được thêm gì.
Lưu Đại Phú bị Lưu Ly cãi lại, sắc mặt khó coi: “Chuyện này không liên quan gì tới bác sao bác lại phải bỏ tiền ra?”
“Vậy thì đại bá, chuyện này, bác cảm thấy có quan hệ gì tới con sao?” Lưu Ly hỏi lại: “Con thực sự không biết chuyện xa lắc xa lơ sao cũng không dính tới này rốt cuộc sao lại đổ lên đầu mình.”
“Không lẽ mấy người nghe nói tôi ngồi ở nhà thôi thì cũng có thần tiên đến đút ăn, mấy người liền cái gì cũng không làm ngồi ở trong nhà đợi thần tiên, nếu như thần tiên không đến đói chết người, thì mấy người liền đổ lỗi cho tôi?”
Lưu Ly cười lạnh nhìn về phía đám người đôi mắt cô nhìn ai thì người đó cũng tự nhiên run rẩy, không dám nhìn lại.
“Hôm nay Lưu Ly tôi nên nói gì cũng đã nói, Lưu Ly tôi trước giờ không phải người coi tiền như rác, mấy người muốn tôi không không cho mấy người tiền là không thể nào, nếu thật sự không được, chúng ta cùng nhau đi nha môn, Huyện thái gia phán tôi bồi thường, Lưu Ly tôi không nói thêm gì.”
Những lời này của Lưu Ly thành công khiến mọi người khiếp sợ.
Người trong thôn vốn là như vậy, ai cũng sợ vào nha môn, gần như chỉ cần nghe thấy nha môn đã sợ mất mật.
Vì vậy đa phần mọi người đều không còn tâm tình bắt Lưu Ly phải bồi thường, còn về thiệt hại của hôm nay, họ chỉ có thể nhận mình xui xẻo chứ còn có thể làm gì nữa chứ?
Chỉ vì mười văn tiền mà đến nha môn, trừ phi là ngại cái mông của mình dày quá, ngứa ngáy muốn đi ăn đòn.
Nhưng cũng có người không nhìn rõ tình thế, không có đầu óc.
“Cô cho rằng cô muốn đến nha môn thì chúng tôi sợ cô sao? Hôm nay nếu cô không đền tiền, thì để chúng ta tự đến nhà cô lấy.”
Người vừa nói là Trương Nhị Cẩu một kẻ hồ đồ trong thôn, ngày thường chơi bời lêu lổng với mấy tên lưu manh trấn trên, không phải là người có thể phân rõ phải trái.
Trương Nhị Cẩu vừa nói, những người khác đều không nói gì.
Đầu tiên, người trong thôn đều kiêng kỵ Trương Nhị Cẩu, thứ hai là còn thèm mười văn tiền kia, muốn đi theo để hôi của.
“Lấy? Mày lấy kiểu gì?”
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp, mang theo mấy phần uy hiếp vang lên phía sau đám người.
“Trước đó không phải quả phụ họ Lê bồi thường nhà cô ta ba lượng bạc sao? Mới có mấy hôm chắc chắn cô ta còn chưa tiêu hết, chúng ta đến lúc soát, ta không tin không lục soát được…”