CHƯƠNG
“Câm mồm!”
Không đợi Điệp Trúc Lam nói xong, cũng không đợi Trương Trần thị mở miệng, Trương Đại Lang sau khi về luôn im lặng liền hét to.
Điệp Trúc Lam sợ nhảy dựng, có chút sững sờ, tiếp đó tức giận: “Trương Đại Lang, chàng hung hăng gì chứ, ta không phải là nói sự thật sao? Đồ trên núi nhiều như vậy, Lưu Ly mời người khác giúp đỡ, chẳng phải nhà chúng ta liền không có…”
“Bốp –”
“Điệp Trúc Lam, rốt cục là ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra, nàng đừng nói là nàng không biết.” Trương Đại Lang đỏ cả mắt.
Đây là lần thứ hai Điệp Trúc Lam bị đánh trong vòng hai ngày, trong lòng vô cùng ấm ức, nhưng nghe thấy lời nói của Trương Đại Lang, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Trương Đại Lang, trong lòng nàng ta nhịn không được mà e sợ.
Trương Nhị Lang và Trương Hạnh Huệ thấy chiến trận như vậy thì cũng không thể ở lại thêm, liền im lặng trở về phòng.
Ngược lại là Trương Tiểu Muội vẫn ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn mẹ bị đánh, vội vàng khóc chạy tới, lại bị Trương Trần Thị kéo vào trong ngực.
“Đủ rồi, có chuyện gì thì đôi phu thê các con tự vào phòng mà giải quyết đi, đừng hù dọa đứa nhỏ.” Trương Trần Thị lạnh nhạt, lập tức cảnh cáo Điệp Trúc Lam: “Chuyện lần này mẹ không tính toán với con, nhưng nếu như con lại muốn làm ra chuyện không có suy nghĩ, vậy thì đừng có trách người mẹ chồng này nhẫn tâm.”
Nói xong, Trương Trần Thị ôm Trương Tiểu Muội trở về phòng mình.
Rõ ràng lần này mẹ không dạy dỗ nàng ta như trước kia, nói chuyện cũng không còn mắng chửi bôm bốp như lúc trước, nhưng Điệp Trúc Lam lại cảm thấy có một nỗi sợ hãi từ trước tới nay chưa từng có, nàng ta vô thức nhìn về phía Trương Đại Lang.
Trương Đại Lang thật sự rất thất vọng về Điệp Trúc Lam, không thèm quan tâm nàng ta nữa, trực tiếp trở về phòng mình.
“Đại Lang, chàng nghe ta giải thích đi…” Điệp Trúc Lam khóc nức nở đuổi theo.
Hai người đều đi vào trong phòng, khóa cửa lại, nói cái gì hay làm cái gì cũng chỉ có bọn họ mới biết được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Ly vẫn đi cùng Nhị Lang lên trên trấn giao nấm.
Tần chưởng quầy thấy lần này Lưu Ly giao đến nhiều như thế, cười tít hết cả mắt, chỉ là tiếp tục nhắc nhở chuyện hạt thông, còn tiết lộ với Lưu Ly rằng hạt thông bán rất chạy trong giới quý tộc, căn bản là cung không đủ cầu.
Ra khỏi tửu lâu, Lưu Ly ngồi lên xe bò của Trương Nhị Lang, Lưu Ly vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này.
Người trong thôn đều đã đi lên núi, có ít nhất một nghìn cân quả thông chất thành núi trong sân nhà cần phải được xử lý gấp, và sẽ còn càng nhiều hơn trong thời gian tới.
Mà quá trình làm ra hạt thông không hề dễ dàng, cô không có cách nào tự làm một mình.
Xem ra phải mướn người.
Chỉ là vừa mới nghĩ tới chuyện tìm người, Lưu Ly liền sầu muộn.
Trước mắt cần phải giữ bí mật phương pháp làm hạt thông, bây giờ cô không dám trọng dụng người trong thôn, mua nô bộc thì lại không có chỗ ở, vừa phải tìm người vừa phải tìm người đáng tin cậy, đúng là khó khăn.