CHƯƠNG
“Lưu nương tử, lúc nãy chúng tôi có chỗ không phải, Lưu nương tử cứ việc tức giận, xin Lưu nương tử hãy cứu mẹ tôi.”
Nói xong, Trần Đại Tráng lại quỳ xuống đất.
Lưu Ly dừng bước, nhìn gương mặt cầu xin của Trần Đại Tráng, cô im lặng một lúc lâu, rốt cuộc vẫn gật đầu.
Là một người đáng thương.
Còn là một người đáng thương không khiến người khác ghét.
Chuyện này cũng đã gặp rồi, mặc dù bị hiểu lầm, nhưng kêu cô vô tâm thì cô làm không được.
Một lúc sau, Lưu Ly ngồi trước giường mẹ Đại Tráng, tay bắt mạch cho mẹ Đại Tráng, lông mày nhíu lại.
Trúng gió, hay còn gọi là tai biến mạch máu não, do khí huyết bị rối loạn sinh ra phong hàn, hỏa khí, đờm ứ dẫn đến tắc nghẽn mạch máu não. Bình thường sẽ có triệu chứng chính như đột nhiên ngất xỉu, miệng méo, nói chuyện không lưu loát.
Lưu Ly bắt mạch cho mẹ Đại Tráng xong, lại xem triệu chứng của bà ta, nhìn hàm răng nghiến chặt, hai tay siết chặt, tay chân cứng ngắc, tròng trắng mắt đỏ lên, lưỡi vàng có chất nhờn, trên cơ bản cô đã có thể xác định mẹ Đại Tráng bị tức giận cho nên lục phủ ngũ tạng dừng hoạt động.
Theo cách nói của đông y, trước tiên cần phải đã thông khai khiếu, làm sạch gan, lại châm cứu xoa bóp để làm dịu triệu chứng.
Trong lòng Lưu Ly đã có tính toán, cô liền đứng dậy.
“Sao rồi Lưu nương tử, mẹ tôi có còn cứu được không?” Trần Đại Tráng sốt ruột hỏi.
“Có thể cứu.” Nói đùa à, có thiên tài dược tề là cô ra sân, một cơn đột quỵ nhẹ mà không chữa khỏi, chẳng phải là mất việc à.
“Có giấy bút không?” Lưu Ly hỏi.
Trần Đại Tráng nghe xong, mặt đầy vẻ ngượng ngùng.
Nhà hắn rất nghèo, vì để chữa bệnh cho mẹ mà đã gom góp hết tiền, làm gì còn có giấy bút chứ?
“Nhà của tôi có, để tôi đi lấy.” Lão Trần vẫn luôn im lặng đột nhiên quay người đi ra khỏi phòng.
Không bao lâu sau, lão Trần cầm bút và giấy ố vàng trở về.
Lưu Ly cầm lấy bút lông, lưu loát kê đơn thuốc.
Sừng linh dương g, hoa cúc g, g cỏ hạ khô, g xác ve…” Hơn mười loại dược liệu xuất hiện trên giấy, chữ viết tinh tế mà đẹp mắt.
Lúc này, Lưu Ly vô cùng may mắn vì lúc đầu Lưu gia bởi vì dung mạo của nguyên chủ mà đã cho nguyên chủ một vị trí cao, cho nên mới cho cô học chữ, nếu không thì bây giờ cô đã trở thành tên mù chữ rồi.
Viết xong một chữ cuối cùng, Lưu Ly thổi khô phương thuốc và đưa cho Trần Đại Tráng: “Trước tiên đi nhặt ba tề về đây, mỗi ngày một tề chia làm hai lần.”
Trần Đại Tráng sửng sờ nhìn phương thuốc trong tay: “Vậy là được rồi?”
Lưu Ly trợn tròn cả mắt.
Nghĩ cái gì vậy, trúng gió chữa trị dễ dàng như thế à, thời hiện đại chúng tôi có nhiều gia đình nằm mơ phải cười tỉnh.
“Bây giờ ngươi đi làm chút giấm ba đậu, cây ngải trụ thêm gừng đến đây.” Lưu Ly dặn dò.