CHƯƠNG
Cái gì mà gọi là heo không ăn, nhưng mà ta xem là bảo vật, đang nói bà ta không bằng heo à?
Còn nữa, tên Trương Nhị Cẩu này lại dám nguyền rủa bà ta chết?
Tiêu thị rất giận, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Trương Nhị Cẩu, bà ta lại sợ hãi.
Trong thôn chẳng có mấy người dám trêu chọc Trương Nhị Cẩu, lại nhìn thái độ của những người khác, cho dù Tiêu thị có ngốc thì cũng biết đám nấm tán trắng bị lựa ra có độc.
Nhìn sang phía nấm tán trắng bị lựa ra, Tiêu thị đau lòng không thôi.
Rõ ràng nhìn cũng giống nhau mà, sao lại có thể có độc được chứ?
Tiêu thị không cam lòng, cho nên dù trong lòng đã tin hơn một nửa, nhưng vẫn nhịn không được mà nói kháy: “Sao có thể nói suông là đồ của tôi có độc được chứ, ngươi chứng minh như thế nào?”
Không có lẽ nào mình mang đến nhiều đồ như thế, nhưng lại không thể có được một nửa số tiền, như này lỗ biết bao nhiêu.
Dù sao chỉ cần Lưu Ly không thể chứng minh những thứ này có độc thì không thể tính như vậy, cũng không thể kêu người ta ăn thử đúng không?
Ánh mắt Tiêu thị đảo vòng, trong lòng đang suy nghĩ xem phải làm như thế nào mới có thể có nhiều bạc hơn.
Nhưng mà Lưu Ly không cho bà ta có cơ hội này.
Tiêu thị còn chưa nghĩ ra chủ ý, Lưu Ly đã nói với mọi người: “Hôm nay thím hai của ta chính là ví dụ tốt nhất, tuy nói thím Trần và Đại Lang ca hỗ trợ kiểm tra đồ vật mà mọi người mang đến có phù hợp với tiêu chuẩn không, nhưng mà nhà mỗi người chỉ có ba cơ hội. Nếu như trong ba lần mang nấm tán trắng đến đây đều có thể tìm thấy đồ có độc, vậy thì sau này bọn ta sẽ không nhận nấm tán trắng của các người nữa.”
Chắc chắn phải kiểm tra chất lượng, nhưng nếu như cứ không phân biệt được có độc hay không, cứ luôn hái mấy thứ có độc, cho dù là cố ý hay không cẩn thận thì cũng không được nhân nhượng.
Phải biết, nếu như ăn nhầm nấm tán trắng có thể lấy mạng người, trong tích tắc cũng chẳng có ba lần cơ hội.
Sở dĩ đưa ra ba cơ hội cũng là bởi vì cô không muốn khiến mình quá vô tình, lúc này đưa ra còn có tác dụng răn đe, để đám thôn dân có thể phân biệt được nấm tán trắng nào có thể sử dụng.
Quả nhiên, Lưu Ly vừa mới nói xong, đám thôn dân liền căng thẳng.
Chỉ có ba cơ hội, nếu như không còn, vậy thì chẳng khác nào hủy đi con đường kiếm tiền.
Thế là đám thôn dân âm thầm hạ quyết tâm chuẩn bị trở về nhất định phải để người trong nhà nhận biết nấm tán trắng, mỗi lần trước khi đưa hàng còn phải cẩn thận kiểm tra một lần, không thể để mất cơ hội vô duyên vô cớ được.
Tiêu thị nghe thấy lời Lưu Ly, làm gì còn tâm tư tính toán, chỉ vô thức hỏi: “Vậy lần này của tôi không tính chứ?”
Lưu Ly nhìn Tiêu thị, không hề nể mặt mà nói một câu: “Tính.”
“Như vậy là không công bằng.” Tiêu thị lại ồn ào: “Cô đã dạy bọn họ nhận biết đồ có độc và không có độc, nhưng mà không có dạy cho chúng tôi.”
“Nếu như thím hai còn không biết tại sao tôi lại không dạy cho các người, vậy thì thím trở về hỏi đại bá là có chuyện gì đi.”
Nó dứt lời, Lưu Ly không muốn phải tiếp tục nói nhảm với Tiêu thị nữa, cô chỉ vào Nhị Lang, kêu hắn dạy Tiêu thị nhận biết nấm tán trắng.