CHƯƠNG
Thông qua trưởng thôn, Lưu Ly biết rằng hai mẫu ruộng màu mỡ nổi tiếng nhất trong thôn, gần như mỗi năm đều có người tranh nhau muốn thuê.
Mà ba mẫu ruộng khác có quy mô trung bình, chính là chỗ cách chân núi không xa.
Lưu Ly nhìn lần lượt, hết sức hài lòng, trực tiếp đưa bạc cho trưởng thôn, thủ tục sang tên đều giao cho trưởng thôn làm.
May mắn thay, việc chuyển đất hoang yêu cầu Lưu Ly đích thân đến nha môn, trong khi việc bán đất nông nghiệp trong thôn có thể do trưởng thôn xử lý thay giúp, Lưu Ly bớt đi không ít phiền phức.
Chỉ là sau khi mua đất phải bỏ ra hơn một trăm lượng bạc, bây giờ trong tay cô chỉ còn lại hơn một trăm lượng bạc, cô cũng đã đưa mấy chục lượng tiền xây nhà cho lão Trần, còn lại hơn một trăm lượng mặc dù nhiều, nhưng mà rõ ràng không đủ.
Tiền tới nhanh, nhưng mà tốc độ tiêu tiền cũng không chậm, Lưu Ly thở dài trong lòng, liền suy nghĩ phải nhanh chóng kiếm thêm tiền mới được.
Mà hiển nhiên bây giờ cách nhanh nhất để kiếm tiền là bán thuốc, và thứ quý giá nhất không phải là nhân sâm thì còn là cái gì nữa?
Lưu Ly thừa dịp lúc không có ai, cô lại tiến vào không gian một lần nữa, phát hiện trong không gian, nơi mà cô hái thảo dược đã mọc trở lại.
Xem ra khi vùng đất trong không gian không đủ dùng, thực vật trong không gian sẽ không tiếp tục sinh trưởng, về phần muốn mở rộng đất trong không gian như thế nào, bây giờ cô còn chưa biết.
Chẳng qua dựa vào tình hình hiện tại, có bốn mảnh đất này là đã đủ rồi.
Lưu Ly nhìn lướt qua quả ớt đỏ rực, trong lòng thầm nghĩ chờ đến đầu năm, cô sẽ tìm cơ hội thích hợp để trồng loại ớt này. Kể từ đó, cô đã có thể dựa vào ớt để phát tài.
Về việc tại sao cô lại không kiếm tiền bằng dược tề mà cô am hiểu nhất, Lưu Ly chỉ muốn nói thời cơ chưa chín mùi.
Lúc Lưu Ly rời khỏi không gian, trong tay có thêm một gốc nhân sâm.
Lúc cô quay lại, Trương Nhị Lang đã trở về, trong mắt Trương Nhị Lang đã có nhiều hơn một thứ, chính là tự tin.
Thấy Trương Nhị Lang như vậy, Lưu Ly liền biết hắn đã đột phá phòng tuyến cuối cùng trong lòng mình.
Có vài người nếu như không tiến lên phía trước thì họ vĩnh viễn sẽ không biết được mình có thể đi đến đâu, mà cô tin tưởng rằng đây chỉ mới là khởi đầu của Trương Nhị Lang.
Mấy ngày sau, Lưu Ly cũng không gấp gáp đi lên trên trấn bán nhân sâm, mà là bận rộn chuyện trong nhà.
Lúc rảnh rỗi, Lưu Ly sẽ chế thuốc bôi sẹo cho mình, mà độc tố trên người Cố Tại Ngôn qua mấy ngày chữa trị cũng đã gần hết, ngay cả bức tường vây rộng lớn phía sau nhà tranh của cô cũng đã hoàn thành xong trong vòng mấy ngày.
Bức tường cao hai mét, ở phía trên được lắp những mảnh sứ vỡ, có lớp bảo vệ này, người ta có muốn trèo tường nhìn trộm tình hình ở bên trong thì cũng không được.
Đương nhiên dùng gạch vỡ để ốp lên tường cũng là chủ ý mà Lưu Ly suy nghĩ cho lão Trần, mặc dù giao chuyện xây nhà cho người, nhưng Lưu Ly vẫn sẽ tự mình hỏi ý kiến của lão Trần, đồng thời còn đưa bản vẻ thiết kế của mình.
Theo lão Trần, chỉ riêng việc thu thập mảnh sứ vỡ thì đã có thể để Trần gia thôn bọn họ kiếm được một món lời không nhỏ.