CHƯƠNG
Chỉ là không đợi Hạ Trương Thị mở miệng, Lưu Ly bèn lạnh lùng hỏi: “Bà vừa rồi nói, chuyện gì đó của ta và Trương Nhị Lang đã truyền khắp nơi rồi sao?”
Thấy Lưu Ly điềm tĩnh như vậy, Hạ Trương Thị tự dưng có hơi sợ, nhưng vẫn cố kiên trì: “Sao hả? Bản thân cô muốn trâu già gặm cỏ non gả cho Trương Nhị Lang, mượn việc Trương Nhị Lang giúp cô làm việc mà câu dẫn Trương Nhị Lang cô còn muốn chối à? Ta nói cho cô biết, chuyện này sớm đã truyền khắp tám thôn mười dặm rồi.”
Lưu Ly: “…” Nếu không phải tình cảnh không đúng, cô cũng không nhịn được mà vạch đen đầy đầu.
Cái gì gọi là trâu già gặm cỏ non? Cô hiện nay cũng chỉ mới có tuổi được không hả?
Cái tuổi này nếu đặt ở hiện đại, là đang đi học đại học.
Hơn nữa, cô và Trương Nhị Lang?
Rốt cuộc là ai suy diễn vớ vẩn mà ghép đôi thế?
Lưu Ly đảo mắt nhìn sang những thôn dân của thôn Đại Vĩ, đanh giọng hỏi: “Các người đều biết chuyện này sao?”
Tuy trong lòng sớm đã có đáp án, nhưng Lưu Ly vẫn hỏi như vậy.
Quả nhiên, Lưu Ly nhìn mọi người rồi hỏi câu này, ai nấy đều không dám nhìn thẳng vào mắt cô, thái độ này, đáp án không cần nói cũng biết.
Xem ra, thật sự vào lúc cô không biết, sự việc đã truyền khắp nơi rồi.
Quả nhiên, bất luận là thời đại nào, tốc độ tin đồn mãi mãi nhanh hơn tốc độ của công cụ giao thông.
“Ai truyền ra?” Lưu Ly hỏi, giọng nói rất lạnh.
Chỉ là không có ai mở miệng.
Lưu Ly thấy vậy, cười lạnh: “Không nói đúng không? Được, bắt đầu từ hôm nay, đồ trên núi này, ta cũng không thu mua nữa.”
Cô cũng không phải bắt chẹt gì, chẳng qua chỉ là lợi dụng hợp lý ưu thế của mình mà thôi.
Người của thôn Đại Vĩ không có giao tình gì mấy với cô, cho nên bọn họ sẽ không nguyện ý nói thật với cô, mà như vậy, cô muốn tra, e là cũng không dễ dàng.
Nếu bọn họ đều quan tâm tới tiền bạc, cô tại sao không lợi dụng nó một phen?
Vừa nghe Lưu Ly không thu mua đồ nữa, quả nhiên người của thôn Đại Vĩ đều khẩn trương.
“Ly, cô không thể không thu mua, người trong nhà ta bây giờ đều ở trên núi kiếm đồ, giờ này e cũng có rất nhiều rồi.”
“Phải đó, giờ sắp đến mùa đông rồi, nếu cô không thu mua, chúng ta phải làm sao?”
“Ly…”
Mọi người ngươi một câu ta một câu, nhưng Lưu Ly lại không đếm xỉa.
Mọi người thấy vậy thì thật sự lo rồi.
“Lưu Ly, cô như này là không hay, chuyện do bản thân cô làm ra sao không cho người khác truyền ra, bây giờ sắp đến mùa đông rồi, cô bỗng nhiên cắt đứt tài lộc của người khác là sẽ bị trời phạt đấy.” Góa phụ Lê lo lắng, mở miệng mắng.
Mấy ngày nay nếm được chỗ tốt của việc kiếm tiền, bà ta sao cam tâm từ bỏ chứ?