CHƯƠNG
Đợi sau khi trong sân không có người ngoài, Lưu Ly cuối cùng mới nhớ ra mà lườm tên đầu sỏ.
“Ngươi…”
“Mẹ—”
Lời của Lưu Ly còn chưa nói ra, Bình Bình Yên Yên lại đồng thanh gọi Lưu Ly, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc nhìn Lưu Ly, trong mắt lại mang theo ý dò hỏi.
Lưu Ly lúc này mới nhớ ra, cô còn phải giải thích cho hai đứa trẻ.
Nhất thời, đầu của Lưu Ly lần nữa lại nhâm nhẩm đau.
Sao lại nhiều chuyện như vậy chứ?
Lần nữa trừng mắt với Cố Tại Ngôn.
Tuy nhiên, Cố Tại Ngôn lại rất bình tĩnh đứng ở đó, không hề có ý chột dạ.
Lưu Ly nghiến răng nghiến lợi, nhưng biết bây giờ không phải lúc so đo với Cố Tại Ngôn, bởi vì cô bây giờ phải giải thích với hai đứa trẻ trước.
“Mẹ, thúc ấy…” Yên Yên nhìn Cố Tại Ngôn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc mà Lưu Ly chưa từng thấy: “Thúc ấy thật sự là cha sao?”
“Không phải.” Lưu Ly không thèm nghĩ ngợi mà trực tiếp trả lời.
Đâu ngờ, câu trả lời của Lưu Ly quả thật khiến mắt của Yên Yên đỏ lên.
“Vậy mẹ, con và ca ca thật sự là con hoang sao? Nếu con và ca ca không phải con hoang, vậy tại sao cha còn không quay về tìm chúng ta?”
Rất rõ ràng, Yên Yên rất để tâm mình có phải là con hoang hay không.
Mà Bình Bình, giờ phút này rõ ràng rất trầm mặc, trên gương mặt nhỏ tràn ngập sự ngưng trọng, đôi mắt sâu thẳm khiến người khác nhìn không ra cậu bé lúc này đang nghĩ cái gì.
Lưu Ly biết cô rất nhiều lúc không thể coi Bình Bình Yên Yên là đứa trẻ tuổi mà ứng phó được, cho nên đối mặt với câu hỏi của Yên Yên, Lưu Ly nhất thời không biết nên trả lời như nào.
Ở trong mắt cô, Bình Bình Yên Yên đương nhiên không phải là con hoang.
Nhưng nếu nói không phải, vậy cô làm sao biến ra một người cha cho chúng?
Khiến chúng bây giờ luôn cảm thấy Cố Tại Ngôn là bạn của cha bọn trẻ, cha sớm muộn gì cũng sẽ trở về, vậy sau này thì sao?
Bọn trẻ có phải luôn canh cánh trong lòng về người cha không biết chết chưa đó sao?
Nghĩ như vậy, thần sắc của Lưu Ly trở nên nghiêm trọng.
Lưu Ly không muốn để hai đứa trẻ cứ sống trong loại hy vọng trống rỗng đó, vì vậy bèn nhìn sang Cố Tại Ngôn, trong vẻ mặt lại thêm vài phần ngưng trọng, nhưng trong mắt dường như tỏa ra loại ánh sáng nào đó.
Sau đó, Lưu Ly bèn dịu dàng nói với Bình Bình Yên Yên: “Bình Bình Yên Yên, hai con đi chơi một lúc trước, mẹ có chuyện muốn nói với Cố thúc thúc của hai con.”
Thấy hai đứa trẻ bất động, hơn nữa có chút quật cường nhìn mình, Lưu Ly bèn thở dài một tiếng, xoa đầu hai đứa trẻ: “Hai đứa yên tâm, liên quan tới chuyện của cha các con, mẹ lát nữa sẽ nói với hai con.”
Vừa nghe mẹ mình nói như vậy, Bình Bình Yên Yên lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu, đi ra bên ngoài.
Có điều hai đứa trẻ không có chạy đi xa, mà chơi ở bờ ruộng ở gần cửa nhà.
Lưu Ly thấy hai đứa trẻ không đi xa, lúc này mới thu hồi ánh mắt của mình lại, lại lườm Cố Tại Ngôn, vẻ mặt rất tức giận.