CHƯƠNG
Lưu Ly liếc nhìn Cố Tại Ngôn, sau đó mới nói với hai đứa trẻ: “Bình Bình Yên Yên hai con đi theo mẹ.”
Nói xong, Lưu Ly bèn đi vào trong phòng.
Bình Bình Yên Yên vừa nghĩ thì biết mẹ mình đây là muốn nói chuyện liên quan với cha của chúng với chúng, ý cười trên gương mặt nhỏ của hai đứa trẻ bèn mất đi, hai gương mặt nghiêm túc, đi theo Lưu Ly vào phòng.
Cố Tại Ngôn hiện nay cũng coi như là ‘đương sự’, đương nhiên cũng đi vào.
Chỉ là đợi khi hai đứa trẻ phát hiện Cố Tại Ngôn cũng đi vào theo, hai gương mặt nhỏ càng nhăn lại.
“Thúc đi vào làm gì?” Bình Bình nhìn Cố Tại Ngôn, nhíu mày.
Thông minh như cậu bé, trong lòng lúc này lại có thêm một loại suy đoán, điều này cũng khiến cậu ta nhìn chằm chằm gương mặt đó của Cố Tại Ngôn.
Trước đó, các thím trong thôn nói, cậu bé giống với hắn…
Bình Bình mím chặt môi, ánh mắt nhìn Cố Tại Ngôn dần dần trở nên không thân thiện.
Lưu Ly cảm nhận được địch ý của Bình Bình đối với Cố Tại Ngôn, vì vậy bèn liếc nhìn Cố Tại Ngôn với ánh mắt đồng cảm.
Cô là biết, khát vọng về cha của đứa trẻ Bình Bình không mãnh liệt như Yên Yên, thậm chí còn thù hận với nhân vật cha này.
Trước đây cô cũng từng nghĩ cách muốn thay đổi suy nghĩ này của Bình Bình, dù sao tuy cô cảm thấy nhân vật ‘cha’ này sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của hai đứa trẻ, nhưng cô cũng không muốn hai đứa trẻ mang theo thù hận về cha.
Có điều về sau cô đã từ bỏ, dù sao cha của bọn trẻ quả thật không tham gia vào cuộc đời của bọn chúng, cô thật sự cũng không làm được chuyện cưỡng ép bắt Bình Bình tha thứ cho một người cha không chịu trách nhiệm, cho nên cứ thuận theo tự nhiên.
Tới bây giờ, nếu Cố Tại Ngôn muốn trở thành ‘cha’ của bọn trẻ, vậy vấn đề này đương nhiên là tự Cố Tại Ngôn đi giải quyết.
Đây là bài kiểm tra đầu tiên mà người làm ‘cha’ phải hoàn thành.
Lưu Ly sẽ không thừa nhận, thật ra trong lòng cô bây giờ có chút cảm giác vui sướng như người khác gặp họa.
Cũng không phải là cô vô lương, ai kêu chuyện ngày hôm nay là do Cố Tại Ngôn gây ra? Cho nên hắn theo lý phải chịu trách nhiệm này.
Lưu Ly thu lại tâm tư vui sướng khi người khác gặp họa, dùng loại biểu cảm trong nghiêm túc kèm theo một chút chột dạ nhìn hai đứa trẻ.
“Thật ra…”
Lưu Ly mới nói được hai từ, Bình Bình Yên Yên bèn đồng loạt nhìn sang Lưu Ly.
Nhất thời, Lưu Ly càng thêm chột dạ, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh mà nói: “Cố thúc thúc của các con chính là cha của các con.”
Lưu Ly nói xong lời này, nhất thời không dám nhìn Bình Bình hoặc Yên Yên, trong phòng cũng rơi vào một khoảng lặng kim rơi cũng nghe thấy được.
Đợi khi cô nhìn sang hai đứa trẻ, bèn thấy hai đứa trẻ đều nghiêm nghị nhìn Lưu Ly.