CHƯƠNG
Trương Đại Lang mím môi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời lại, chỉ nói: “Ly à, ngày mai ta có việc, không tới nữa.”
Lưu Ly không hỏi là chuyện gì, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Công việc chủ yếu của Trương Trần Thị và Trương Đại Lang là cân và phân loại nấm, hiện nay đồ ít rồi, một mình Trương Trần Thị thật ra cũng làm được.
“Ta… ta nghĩ chuyện này mẹ của ta cũng có thể làm được, về sau ta…” Trương Đại Lang chuẩn bị bỏ việc bên này.
Điệp Thị gây rối hết lần này đến lần khác, tuy mẹ của hắn đã bảo hắn bỏ Điệp Thị, sau này cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa, nhưng trong lòng Trương Đại Lang vẫn rất có áy náy.
“Ta cũng cảm thấy chuyện kia một mình thím có thể làm, chỉ là Đại Lang ca.” Lưu Ly nhìn Trương Đại Lang, vẻ mặt nghiêm nghị: “Huynh thật lòng không muốn làm việc ở chỗ ta nữa sao?”
Nếu hắn thật sự không muốn, vậy cô không cưỡng cầu.
Nhưng nếu không phải như vậy, cô còn có việc cho hắn làm.
Dù sao, người cô có thể tin tưởng không nhiều, nhưng không đại biểu cô thật sự không tìm được người giúp đỡ.
Trương Đại Lang vừa nghe thấy lời này của Lưu Ly, không khỏi cười khổ: “Ly… công việc này của muội tốt như vậy, ta sao có thể không muốn, chỉ là ta thật sự không có mặt mũi ở lại chỗ muội làm việc nữa.”
Lưu Ly thấy Trương Đại Lang không phải là không muốn thì nói: “Công việc sơ chế hạt thông đó, một mình ta không làm nổi, nếu Đại Lang ca không muốn giúp ta làm việc, không bằng giúp ta sơ chế hạt thông đó đi?”
Trương Đại Lang nghe vậy, lại lắc đầu.
Lưu Ly thấy vậy không có cưỡng cầu nữa, chỉ nói: “Đợi Đại Lang ca nghĩ thông rồi, chỗ ta bất cứ lúc nào cũng có vị trí của Đại Lang ca.”
Trương Đại Lang nghe vậy, trong lòng càng thêm nặng nề
Cô nương tốt như Ly, Điệp Thị tại sao cứ đối đầu với muội ấy chứ?
Trương Đại Lang có chút nghĩ không thông, nhưng nghĩ tới chuyện ngày mai mình phải đi làm, trong lòng vô cùng chua xót.
Có nghĩ thông hay không thì như nào chứ? Hắn và Điệp Thị đã định sẵn có duyên không phận.
Sau khi Trương Đại Lang cảm ơn Lưu Ly thì mở miệng cáo từ.
Đợi người đi hết, hai đứa trẻ về phòng, Lưu Ly bèn nấu cơm tối.
Chỉ là vào lúc ăn cơm tối, Lưu Ly rõ ràng cảm thấy bầu không khí không đúng.
Lúc này, Yên Yên bình thường khá thích nói chuyện lại không nói câu nào, chỉ rầu rĩ ăn cơm.
Lưu Ly vô thức nhìn sang Cố Tại Ngôn, dùng ánh mắt hỏi: Sao vậy, ngươi còn chưa giải quyết xong?
Cố Tại Ngôn nhận được ánh mắt của Lưu Ly, trong lòng rất buồn bực.
Vừa rồi khi nhân lúc không có ai tới nữa, hắn thử nói chuyện với Yên Yên, chỉ là tiểu nha đầu lại tức tối trừng mắt với hắn, sau đó quay đầu đi làm ra bộ dạng từ chối nói chuyện với hắn, hại hắn rất buồn bực.
Hắn không hiểu, rõ ràng tiểu nha đầu trước đó rất thích xoay quanh hắn, ở bên cạnh hắn nói ríu rít không ngừng, sao hôm nay lại giận dỗi với mình như vậy?
Chỉ vì hắn trở thành ‘cha’ của cô bé sao?