CHƯƠNG
Thái độ của Thôi Thị cực kỳ ngang ngược, hoàn toàn không để Trương Đại Lang vào mắt.
Loại thái độ này, đối với Trương Đại Lang mà nói rất thường xuyên, trước đây khi tới nhà mẹ vợ cũng sẽ trải qua chuyện tương tự.
Chỉ có điều Thôi Thị trước kia không có ngang ngược như này, mà Trương Đại Lang đối với Điệp Trúc Lam có tình cảm, cho nên đều nhịn.
Nhưng tất cả tình cảm đó, thậm chí không nỡ, tất cả đều tan biến khi hắn vào thôn.
Hắn biết, Điệp Trúc Lam không phải là người có tính cách tốt, nhưng không ngờ nàng ta sau khi làm ra chuyện đó trở về nhà mẹ, vậy mà còn vu khống người nhà của hắn.
Vốn còn muốn xem biểu hiện của Điệp Trúc Lam, nghe nàng ta giải thích, sau đó để nàng ta ở Điệp gia một khoảng thời gian, đợi mẹ của hắn hết giận, hắn sẽ xin mẹ khai ân.
Nhưng hiện nay, Trương Đại Lang lại cảm nhận được sự mệt mỏi trước nay chưa từng có.
“Không mang đi, vậy thì không mang đi.” Trương Đại Lang nói rất hờ hững, xoay người muốn đi.
Thôi Thị nghe vậy, lập tức kéo Trương Đại Lang lại, vẻ mặt rất tức giận: “Ngươi là có ý gì?”
Vào lúc này, có người nhìn thấy ‘lá thư’ bị Thôi Thị ném xuống đất, sau đó sửng sốt thốt lên: “Thôi Thị, đó là hưu thư, con gái của bà là bị bỏ rồi.”
Thôi Thị nghe vậy, thần sắc chợt cứng đờ, không dám tin mà nhìn sang hưu thư ở trên đất, mà Điệp Trúc Lam lúc này cũng phản ứng lại, cũng mang vẻ mặt khó tin.
Sau đó, Điệp Trúc Lam giống như phát điên mà xông tới, cấu xé Trương Đại Lang.
“Trương Đại Lang, chàng dựa vào đâu mà bỏ ta? Chàng là đồ không có lương tâm, ta vì Trương gia của chàng làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, chàng dám bỏ ta, đồ khốn.”
Điệp Trúc Lam gào lên, Trương Đại Lang đều lẳng lặng chịu đựng, không có phản kháng, cũng không có ý phản kháng, những điều này đều là hắn nợ nàng ta.
Mà Thôi Thị cũng phản ứng lại, nhặt hưu thư trên đất lên, tức giận xé tan: “Không có hưu thư, ta xem ngươi bỏ con gái của ta như nào, đồ vô lương tâm, Điệp gia của chúng ta với Trương gia của các ngươi không xong đâu.”
Nói rồi, Thôi Thị gọi vào trong nhà: “Một hai đứa trốn ở trong nhà làm cái gì? Tam tỷ của mấy đứa bị ức hiếp còn không mau xử lý cái tên này?”
…
Sau khi Lưu Ly và Cẩm Nương thương lượng chuyện hợp tác xong thì bèn đề xuất một yêu cầu với Cẩm Nương, chính là bảo chỗ Cẩm Nương nhận Trương Hạnh Huệ vào làm.
Biết những bộ đồ này là do Trương Hạnh Huệ may, Cẩm Nương đương nhiên không có gì không bằng lòng, bèn trả cho Trương Hạnh Huệ một tháng hai lượng bạc tiền công, bao ăn bao ở, những cái khác có thể điều chỉnh nữa.
Bàn bạc xong những chuyện này, Lưu Ly không ở lại trấn nữa, bảo Trương Nhị Lang đánh xe bò rời khỏi trấn.
Chỉ là vừa ra khỏi trấn không bao lâu, phía trước bèn xuất hiện mấy tên lưu manh.
Mà người dẫn đầu, Lưu Ly rất quen thuộc, nghiễm nhiên là Tiêu Chí Sanh.
Lúc này, Tiêu Chí Sanh mặt mày u ám nhìn Lưu Ly.
Chính nữ nhân này khiến hắn mất đi bát cơm mà người người ngưỡng mộ.
“Tiêu lưu manh, ngươi muốn làm gì?” Trương Nhị Lang mặt mày phòng bị nhìn Tiêu Chí Sanh, siết chặt chiếc roi quất bò trong tay.