CHƯƠNG
Thế nên, Lưu Ly dẹp chuyện này sang một bên và bắt đầu suy nghĩ xem tối nay ăn gì.
Mặc dù Âu Dương Diệp xuất hiện ngoài ý muốn nhưng vì hắn ta muốn ở lại nên đương nhiên cô sẽ không tuỳ tiện tiếp đãi người ta.
Hơn nữa hai người vẫn đang trong mối quan hệ hợp tác, sau này còn định sẽ tiếp tục hợp tác dài lâu, vì vậy cô không chỉ không thể qua loa ứng phó mà còn cần tốn công tốn sức chuẩn bị nữa.
Tuy thức ăn trong nhà khá phong phú nhưng chỉ toàn là rau. Chuyện này khiến cô khá khó xử.
Đúng lúc này, Tần chưởng quầy mang đồ mua từ trong thôn quay về.
Nhưng khi nhìn thấy những người cùng đi với Tần chưởng quầy, Lưu Ly hơi nhíu mày kinh ngạc.
Tần chưởng quầy là người tinh ý nhất, vừa nhìn thấy biểu cảm của Lưu Ly, ông ta liền giải thích: “Một mình tôi không tiện xách nhiều đồ như vậy nên vị này đề nghị giúp tôi.”
Người Tần chưởng quầy đang nói tới là Trương Đại Dương, anh trai của Trương Đỗ Quyên.
Sau khi giao đồ xong, Trương Đại Dương liền rời đi. Người khiến Lưu Ly nhíu mày không phải là Trương Đại Dương, mà là Trương Đỗ Quyên đang nhìn ngang ngó dọc.
Sau khi Trương Đại Dương rời đi, cô ả không hề định theo cùng. Hơn nữa, từ đầu đến cuối cô ả chỉ cầm một mớ hành trong tay. Chắc không phải đến giúp Tần chưởng quầy giao đồ đâu nhỉ?
Thấy Lưu Ly đang nhìn mình, Trương Đỗ Quyên liền mỉm cười bước tới: “Nghe nói nhà Ly tỷ có khách, em tới giúp chị một tay.”
Từ trước đến nay, Trương Đỗ Quyên đều thấy nguyên chủ ngứa mắt, nhưng bây giờ cứ một câu Ly tỷ hai câu Ly tỷ, người không biết còn tưởng rằng họ thân thiết lắm.
Nhưng tục ngữ đã nói, đánh người chạy đi chứ không đánh kẻ chạy lại, có người muốn giúp đỡ mà, đương nhiên cô không có lý do gì để từ chối.
Sau khi đồng ý, Lưu Ly quay sang nhìn những thứ mà Tần chưởng quầy vừa mua về.
Có lẽ vì chủ nhân muốn ăn nên Tần chưởng quầy mua đồ rất hào phóng. Ông ta không chỉ mua gia cầm mà còn mua một miếng thịt heo, gạo và bột mì, thậm chí còn có cả một con cá và một hũ dưa chua vừa ướp không biết từ nhà nào.
Khi quan sát thực phẩm, đầu Lưu Ly lập tức hiện lên nhiều công thức nấu ăn khác nhau, như thể những thứ này đã trở thành từng dĩa đồ ăn trong mắt cô vậy.
Lưu Ly không chút khách khí yêu cầu Trương Đỗ Quyên giết gà và cá. Cô định để vịt lại nuôi.
Nhưng khi Trương Đỗ Quyên nghe thấy việc Lưu Ly giao cho mình, nàng ta hoàn toàn quên mất mình tới đây làm gì. Hai mắt trợn to, nàng ta hỏi: “Sao tôi phải làm mấy việc này?”
“Không phải cô tới đây để phụ giúp sao? Không làm mấy chuyện này thì làm gì?” Lưu Ly cạn lời, cô ả tưởng mình là tiểu thư thật sao?
Thực chất, Trương Đỗ Quyên xem mình là tiểu thư thật.
Nàng ta nghe nói có một công tử nhà giàu đi xe ngựa đến nhà Lưu Ly, sau đó nghe được chuyện chuyện Tần chưởng quầy vào thôn mua thực phẩm nên đương nhiên Trương Đỗ Quyên không thể bỏ lỡ cơ hội này. Vì thế, nàng ta liền cật lực khuyên anh trai làm lao động công ích.
Nhưng không ngờ Lưu Ly lại muốn nàng ta giúp thật. Chuyện phụ giúp chỉ là cái cớ để nàng ta ở lại thôi, thông thường khi người muốn giúp, chẳng phải chủ nhà nên lịch sự từ chối sao?
Trương Đỗ Quyên hơi tức giận, nhưng có Tần chưởng quầy đang đứng bên cạnh nên ta cô đành phải chịu đựng.