CHƯƠNG
“Im miệng!” Bà tử còn lại đanh giọng cắt ngang.
Mà Lưu Ly nằm đó lại kích động tới mức hai tay nắm chặt.
Đứa trẻ… đứa trẻ đưa tới ngày hôm qua! Là Bình Bình sao?
Cô thật sự cùng với Bình Bình được đưa tới một nơi sao?
Lưu Ly lòng nóng như lửa đốt, có hơi tức bà tử nghiêm khắc đó tại sao lại cắt ngang lời nói của bà tử còn lại, làm cô không thể nghe thêm được ít nữa.
Cô bây giờ cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể đợi.
Không lâu sau, giọng nói của bà tử nghiêm khắc đó truyền tới: “Tôi ra ngoài trước, bà trông kỹ người này.”
Nói xong thì là âm thanh mở cửa và đóng cửa.
Đợi sau khi tiếng bước chân đó đi ra, Lưu Ly mới giả bộ dần tỉnh mà mở mắt ra.
“A — Cô sao lại…”
Trong phòng chỉ còn lại một bà tử tóc hoa râm ngoài tuổi, nhìn thấy Lưu Ly tỉnh lại thì sửng sốt.
Sau đó giống như nhớ tới điều gì đó, vội vàng xoay người chạy về phía cửa.
“Người đâu…”
Lưu Ly không ngờ bà tử này lại có phản ứng lớn như vậy, trái tim trùng xuống, cũng không quan tâm quá nhiều, lật người đi xuống giường, chạy về phía bà tử đó…
“Không muốn chết thì bà im miệng!”
Lưu Ly túm lấy bà tử đó, một tay khác cầm một cái kim thêu dí vào cổ của bà tử, lạnh lùng mở miệng.
Giờ phút này, Lưu Ly nhìn như trấn định, nhưng trái tim run rẩy, tay cũng run.
Là công dân tốt, cô còn chưa từng giết người, cho nên tay không run là không thể.
Mà tình huống bây giờ nếu bà tử đó thật sự hét lên gọi người, kế hoạch của cô sẽ trở thành bọt nước, mọi chuyện đã làm trước đó đều uổng phí, thậm chí cô muốn toàn thân rút lui sợ là cũng sẽ trở nên khó khăn.
Bà tử quả nhiên không nói chuyện nữa, nhưng ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân.
Tuy chỉ có một người, nhưng trái tim của Lưu Ly vẫn tối lại.
Vào lúc Lưu Ly muốn cầm một túi thuốc trực tiếp cho người đó hôn mê, bà tử trước mặt lại đột nhiên xoay người, Lưu Ly vô thức rụt lại bàn tay cầm kim.
Sau khi ý thức được mình đã làm gì, Lưu Ly muốn động thủ nữa, bà tử đó lại mang vẻ khẩn trương nhỏ giọng mở miệng: “Cô mau lên giường nằm.”
Lưu Ly: “..”
…
Cửa được mở ra, Dư bà tử đi vào, ánh mắt đầu tiên thì nhìn về phía giường, thấy người vẫn trong trạng thái hôn mê, không khỏi trừng mắt với Hứa bà tử: “Chuyện gì?”
Vẻ mặt của Hứa bà tử rạng rỡ, trong mắt mang theo sự ngại ngùng: “Tôi, vừa rồi chuột rút… có điều bây giờ đỡ rồi.”
Dư bà tử nghe vậy thì nhìn Hứa bà tử, Hứa bà tử chỉ cảm thấy sau lưng toát mồ hôi.